Người ta bảo tình yêu là trò đùa của số phận nhưng cơ duyên khiến Minh Công và Duy Uyên đến với nhau lại bắt nguồn từ trò chơi của chúng bạn. Ngày đó, dù chơi chung trong một nhóm nhưng họ lại không phải là đôi bạn thân thiết, chỉ biết mặt nhau thôi. Trong một lần tụ tập, cả nhóm bày trò chơi sai khiến, ai thua sẽ phải làm theo yêu cầu của những người còn lại. Minh Công bị thua và phải bế Duy Uyên chạy hai vòng quanh sân. Sau màn "làm quen" ấn tượng này, cả hai bắt đầu để ý đến nhau nhiều hơn. Ban đầu là nhắn tin, chat chít, sau đó thì cafe, xem phim và rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Bạn bè biết chuyện đều vui mừng và nói họ giống như một cặp trời sinh. Chàng là kỹ sư công nghệ thông tin, hiền lành, tâm lý. Nàng là cô giáo dịu dàng, thông minh, khéo léo. Hai bên gia đình cũng đều là công chức nhà nước, nói chung rất môn đăng hộ đối. Chuyện tình suôn sẻ ấy mấy ai mà có được. Hiểu được điều này, cả Minh Công và Duy Uyên đều rất biết giữ gìn cho tình yêu êm đẹp. Hai năm đầu tiên, mọi chuyện trôi qua êm đềm như mặt nước hồ thu. Họ dành cho nhau tất cả những gì say đắm, ngọt ngào nhất của một cặp tình nhân. Mỗi khi có chuyện hiểu lầm, một trong hai người luôn biết cách kiềm chế để không phải to tiếng, cãi cọ. Họ cũng né tránh tuyệt đối những tình huống có thể xảy ra xích mích. Người ngoài nhìn vào, ai cũng phải ghen tỵ nhưng không hiểu sao, dần dần giữa họ lại có một cái gì đó vô hình, khiến cả hai không thoải mái. Thế nhưng vì bận bịu với công việc và ngại va chạm nên cả hai lại tặc lưỡi cho qua.
Sang năm thứ ba, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn và những bất đồng cũng bắt đầu nảy sinh. Ban đầu là vì khác nhau về sở thích rồi sau đến quan điểm nghề nghiệp, lối sống... Họ bắt đầu chỉ trích nhau nhưng cũng không quá gay gắt như các cặp đôi khác. Có điều, sau mỗi lần như thế, cả hai lại im lặng, không gặp gỡ, liên lạc với nhau, thời gian kéo dài lên tới cả tuần lễ. Dần dần, tuy không nói chia tay nhưng họ cũng chẳng thấy "người kia là một phần tất yếu trong cuộc sống của mình nữa". Của đáng tội, đúng lúc này, hai bên gia đình giục cưới. Bố mẹ hai bên đưa ra hàng loạt lý do: cả hai đã lớn tuổi, nghề nghiệp ổn định, yêu nhau đã lâu, rồi chuyện con cái... khiến cả hai chỉ biết im lặng và răm rắp làm theo lịch trình do bố mẹ đề ra.
Đám cưới xong xuôi, mối quan hệ của Minh Công và Duy Uyên bước sang một trang mới, chuyển từ người yêu sang vợ chồng. Nhưng sự khác biệt đó có lẽ chỉ người trong cuộc mới nhận ra thôi. Còn người ngoài vẫn thấy Minh Công đi bia hơi, đá bóng đều đặn 3 buổi/tuần với chúng bạn. Cô em kết nghĩa gọi điện lúc nửa đêm, anh vẫn sẵn sàng ngồi buôn đến sáng. Còn Duy Uyên vẫn ngày lên lớp, tối về cơm nước, chăm lo việc nhà hay thỉnh thoảng chạy sang nhà ngoại chơi. Việc ai người đấy làm, nếu cần sự hỗ trợ của người kia thì nói một tiếng.
Cuộc sống diễn ra tròn trịa, nề nếp và êm đềm quá nhiều khi lại khiến người trong cuộc chán nản. Sau hai tháng kết hôn, Minh Công đã cảm thấy ngột ngạt với cuộc sống gia đình. Anh tâm sự: "Vợ chồng mới cưới mà đêm về mỗi người nằm một nửa giường. Chẳng phải vì có quan hệ lăng nhăng bên ngoài, cũng không hẳn đã hết tình cảm với nhau nhưng có lẽ tình yêu đã nhạt nhòa đến mức không thể làm trỗi dậy đam mê. Cô ấy chẳng có gì để chê nhưng cái cánh đàn ông chúng tôi cũng thật lạ, nhiều khi lại ước: Giá như vợ mình "hư" một chút mới hay".
Cũng giống như thời còn yêu, cả Minh Công và Duy Uyên chẳng mấy khi nói thẳng với nhau suy nghĩ tiêu cực của mình. Anh có thể tâm sự những lời trên với bạn trong khi chỉ biết im lặng trước vợ. Còn với Duy Uyên cũng thế. Cô nói: "Giá như vợ chồng mình cũng có thể cãi nhau ầm lên như các gia đình khác. Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết dễ dàng hơn. Đúng là sóng ngầm đáng sợ hơn rất nhiều so với sóng trên mặt nước".
Với tình yêu và hôn nhân, một trong những bí quyết quan trọng để duy trì hạnh phúc chính là sự giao tiếp thẳng thắn. Vẫn biết ông bà ta đã dạy "Chồng giận thì vợ bớt lời" nhưng không phải cứ nhẫn nhịn và im lặng suốt đã là tốt. Theo các chuyên gia tâm lý, sau mỗi lần xích mích, hai người cần tìm thời điểm thích hợp để nói cho nhau biết những suy nghĩ thật của mình. Có như thế mới dễ dàng tìm được sự đồng cảm, sẻ chia và yêu thương nhau hơn.
Tường Vi