Tình yêu đối với một người, một tình yêu không mong đợi. Đó là con tim. Em mãn nguyện khi em chỉ có một mình, để không lừa dối, để tình yêu em trọn vẹn, dù em không còn là gì trong cuộc sống của người ấy. Bởi sự hận thù và niềm kiêu hãnh không cho phép em đến với tình yêu ấy. Đó là lý trí.
Ngồi trước nhà thờ Đức Bà, em miên man thả hồn trong tâm tưởng, về những ký ức của hơn 2 năm vừa qua, 2 năm ngô nghê nhiều nước mắt bên Tình yêu không mong đợi. “Một lúc nào đó, mình sẽ nhìn lại tất cả mọi chuyện và mỉm cười” – chính là lúc này. Gửi đến anh – Tình yêu bình yên Anh tình cờ gặp lại em, nhìn thấy em như làn gió lạ, khiến anh thổn thức như lần đầu yêu (theo lời anh nói). 5 năm trước anh nhìn em như đứa trẻ, 5 năm sau bước ra từ đứa trẻ một cô gái, dán vào môi anh không ngớt những nụ cười…Anh cười thật đẹp! Ai đó nói với em rằng “Nụ cười của hắn chết người, nhìn hắn cười bình yên đến lạ!” . Khẽ nhếch môi cười, em ngắm nụ cười đó…nụ cười đã khiến em thấy ở anh một trời tin tưởng, cho em bình yên. Em vồ lấy anh trong cơn khát niềm tin, trong lúc cái gọi là niềm hi vọng chỉ còn là ảo tưởng. Một lần nữa…em tin. Một lần nữa…hi vọng. Anh đáng yêu, cứ nghĩ sẽ thật tiếc nếu một lúc nào đó em không còn có anh. Nhưng…em đã buông anh ra, nhẹ nhàng và dễ dàng như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì giữa chúng ta. 3 tháng yêu nhau trôi qua chóng vánh. 3 tháng bên anh đủ để em khỏa lấp vết thương lòng. Nhưng không thể nguôi ngoai hình bóng cũ. Ai đó nói có được người yêu mình là niềm hạnh phúc, có lẽ đối với họ là như thế. Nhưng với em, đi bên anh khi nỗi nhớ ở nơi nào khác thì vô cùng bất hạnh.
Em biết, tâm hồn em chưa bao giờ thuộc về anh…Em phải buông anh ra. Gửi đến anh – Tình yêu không mong đợi Rồi đây chỉ 2 tháng nữa thôi, em sẽ rời khỏi nơi này, bay sang một bầu trời khác để tiếp tục hoài bão của mình. Em đã từng vì anh mà ở lại, và bây giờ cũng vì anh mà em ra đi. Cách duy nhất khiến mình cảm thấy thoải mái nhất đó là Chúc phúc. Nên em thật lòng chúc anh hạnh phúc, bên người đã từng là người thứ 3. Chị ta không ngờ vẫn còn sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh. Trớ trêu quá anh nhỉ. “Số phận của 3 chúng ta sẽ không tách rời khỏi nhau được” chị ta đã từng nói với em như thế. Có lẽ chị ta không ngờ chị ta nói đúng. Em đã từng chấp nhận tất cả chỉ để làm cho một người phụ nữ đau khổ. Và sau những gì em đã làm để gọi là “trả thù”, người đau khổ nhất chính là em. Tuổi 20 của em đầy vật chất, sự nuông chiều và nhiều uất hận. Khoảng thời 3 tháng xa anh đủ để em nhận ra em không thể yêu ai khác ngoài anh. Ít ra cho tới hiện tại là như thế. Em vẫn biết mình là một đứa trẻ quen được nuông chiều, nên hãy chiều em thêm một lần này nữa anh nhé. Hãy để chúng ta nhìn thấy nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Để em làm người thứ 3 bí mật. Chỉ để gửi cho nhau những tin nhắn quan tâm. Chỉ để ngồi đối diện cùng nhau tán chuyện,uống café. Dù biết rằng, chúng ta mãi là 2 đường thẳng song song, em vẫn muốn được anh gọi là Bọc điều và đó là cái tên để gọi duy nhất một mình em thôi anh nhé! Và như thế, em đi!
Cục nợ