Tôi năm nay 28 tuổi, là một người phụ nữ đã có chồng. Tình yêu đầu đời của hai chúng tôi không hề vướng bận một chút buồn phiền, lo lắng nào. Nó kéo dài hơn ba năm, tưởng chừng như sẽ có một cái kết thật đẹp cho tình yêu đôi lứa. Vậy mà không ngờ, chỉ vì vướng phải sự phản đối từ gia đình tôi, cộng thêm những suy nghĩ trẻ con của tôi lúc bấy giờ mà tôi dần dần rời xa anh, không một lời giải thích.
Sau bốn năm yêu nhau, tôi đơn phương cắt đứt liên lạc để đến với người chồng hiện tại. Ngày đó, anh đã khóc rất nhiều vì tôi. Chồng hiện tại hơn tôi 4 tuổi, luôn chăm sóc chu đáo cho tôi và yêu thương tôi. Vì thế, tôi đã quyết định lấy anh để quên người cũ.
Thời gian trôi qua, tôi và chồng cũng đã có với nhau những ngày tháng hạnh phúc. Tôi đã sinh cho anh một cô công chúa giống anh như đúc. Nhưng ngày qua ngày, sự chăm sóc của anh dành cho tôi không còn nữa. Tôi hiểu rằng, anh là một người đàn ông từng trải, anh chỉ lấy tôi vì thấy tôi phù hợp với vai trò người vợ, chứ không yêu thương tôi thật lòng. Mỗi ngày sống bên cạnh nhau nhưng tôi và anh như ở hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Tôi mệt mỏi với kiểu đàn ông hờ hững đó. Dù biết cuộc sống không thể hàn gắn nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững mối quan hệ này vì tôi không muốn làm tan nát mái ấm gia đình của con tôi.
Mọi chuyện sẽ không có gì phải suy nghĩ nếu như tôi không chủ động liên lạc lại với người yêu cũ, người từng rơi rất nhiều nước mắt và đau khổ vì tôi. Vẫn gương mặt thân quen đó, vẫn vóc dáng và ánh mắt thân thương đó, sau gần bốn năm chia cách, tôi vẫn còn nhớ như in. Và rồi, tôi đã đánh mất chính mình trong cuộc gặp gỡ với người tình cũ. Anh kể cho tôi nghe về thời gian xa cách, anh đã nghĩ về tôi rất nhiều và luôn mong muốn chúng tôi được bên nhau như xưa. Những giây phút ở bên anh, tôi được chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất tận. Tôi cảm thấy lòng mình như ấm lại sau tất cả những tổn thương, đau đớn. Tôi và anh cũng đã vạch ra rất nhiều kế hoạch cho tương lai nhưng rồi, tôi chợt tỉnh giấc thảng thốt: “Rồi con gái tôi sẽ ra sao và nó sẽ nghĩ gì về mẹ nó? Những người thân của tôi có thất vọng vì tôi?”.
Giờ đây, nếu tôi nói rằng hai vợ chồng chúng tôi không hợp nhau về cách sống, cách nghĩ thì các bạn sẽ cho rằng tôi đang biện hộ. Nhưng thật sự, tôi cảm thấy sống cùng chồng trong một mái nhà mà sao cảm thấy như hai người xa lạ, không có bất cứ một điểm chung nào. Tôi đang sống trong sự dày vò, cắn rứt của lương tâm. Cuộc sống vợ chồng tôi không còn hạnh phúc như ngày mới lấy nhau nữa, anh cũng chẳng thể hiện một chút tình cảm quan tâm, yêu thương gì với tôi. Tôi đã đưa đơn ly hôn nhưng chồng chưa chịu ký, có thể tôi sẽ đơn phương ly hôn và nuôi con một mình, không cần trợ cấp của chồng.
Còn về tình cũ, tôi cũng sẽ không đến với anh. Nhưng anh luôn tìm cách liên lạc với tôi, và thề sẽ không lấy ai ngoài tôi bởi anh lấy người khác không có tình yêu thì cuộc sống cũng sẽ như tôi hiện tại. Anh có hình thức cao ráo, đẹp trai, thông minh, làm thông dịch viên, là con út trong gia đình nề nếp, ổn định nên biết bao cô gái vây quanh. Nhưng anh không đến với bất kỳ ai vì hình bóng của tôi bao năm qua đã in sâu trong lòng anh. Tôi đã tìm mọi cách để rời xa anh nhưng mọi công việc, bước đi, hành động của anh luôn hướng về tôi. Tôi muốn anh lập gia đình, để anh được hưởng hạnh phúc của riêng mình nhưng anh nhất định không chịu và nói sẽ chờ tôi.
Nếu tôi hy sinh tất cả cho con để nó có được một cuộc sống trọn vẹn, hạnh phúc thì tôi sẽ phải cam chịu sống bên người chồng vô tâm, hờ hững và không có kế hoạch cho tương lai. Còn nếu như tôi bỏ qua những lời dị nghị của mọi người xung quanh thì tôi sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người yêu cũ của mình. Theo các bạn thì tôi nên quyết định ra sao để tìm được sự thanh thản, bình yên cho tâm hồn mình?
Độc giả giấu tên
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.