Trước đây nó có một ý chí rất mạnh để sống, nhưng không hiểu sao thời gian này nó dần dần trở nên yếu ớt và ủ rủ. Nhưng đặt biệt là nó chỉ ra mổi một chiếc lá mà thôi, hai cành chỉ có hai chiếc lá bơ vơ và yếu ớt.
Anh T. có phải là chúng ta cũng như hai cây hoa đó không mỗi đứa một nơi, đang cô lẻ và yếu ớt như chúng không? Nhiều khi em thấy mình rất buồn, và muốn có một ai đó để làm một điểm tựa tinh thần nhưng mà.
Ngày qua ngày của em giờ như một cái gì đó không còn lưu luyến cho lắm, em chỉ muốn cuộc sống như vậy kết thúc đi, để cho lòng em thanh thản và nhẹ nhàng hơn.
Dù em biết khi mọi thứ kết thúc thì em chỉ còn lại với hai bàn tay trắng, nhưng em không buồn không hối hận, vì ít ra em được cái tự do để nghĩ về anh và được phép yêu anh, dù chỉ là yêu trong nổi nhớ mà thôi, anh có biết không?
Còn anh. Giờ này chắc là đang vui vẻ bên một ai đó và công việc mới của mình phải không anh? Đôi lúc em nghĩ tới anh vui vẻ với một ai đó thì lòng em nhoi nhói chút hờn ghen. Nhưng khi nghĩ tới anh đang yên vui bên người nào đó và một công viêc mới tốt đẹp thì em cũng tự an ủi mình và an tâm tiếp tục cuộc sống ngày qua ngày của em như ngày nào.
Em chỉ cần nghĩ anh luôn bình an vui vẻ, đó là hạnh phúc lớn nhất trong em rồi anh biết không? Từ ngày em dùng phần miềm xoá đi hết những nick có liên hệ với anh, thì cũng từ đó em không còn biết anh thế nào rồi. Nhưng mà cũng tốt, ít ra anh không còn nghĩ là em luôn làm anh thấy phiền lòng, phải không anh?
Em chúc anh bình an, hạnh phúc.
Vợ ngốc