Lãng Yên
Bất chợt mình muốn trở thành cô giáo, muốn được đến trường và đứng trên bục giảng, điều mà trước đây mình không hề muốn chút nào. Ngày xưa, khi nộp hồ sơ thi đại học, cả ba mẹ đều muốn mình học sư phạm, muốn con gái theo nghề của họ. Nói thật, từ hồi còn bé xíu xiu, xung quanh mình toàn là giáo viên, ba mẹ rồi bên ngoại này. Ai cũng muốn con cháu nối nghiệp nhưng giờ, chẳng đứa nào theo nghề này.
Ngày đó, mình nhất định không muốn thi vào sư phạm, muốn học những ngành nghề khác để có thể thỏa sức đi, sáng tạo, khát khao... nên luôn từ chối vào trường sư phạm. Hồi mới ra trường, mẹ bảo: "Cứ xin đi dạy cho an nhàn, con gái làm sư phạm để sau này còn có thời gian cho gia đình, thanh thản và bình yên". Thế mà, có bao giờ nghe mẹ đâu, mẹ vẫn bảo mình là đứa con gái cứng đầu nhất thế gian. Khi người ta trẻ, người ta ngông nghênh với đời, không thích bị nén chặt vào khuôn khổ. Cứ thế muốn bay đi như những con chim sải cánh giữa khoảng không gian bao la...
Ngày trẻ nít thì nghĩ mình phải kiếm thật nhiều tiền để có thể lo cho gia đình, để có tất cả những thứ mình cần. Nhưng giờ mình hiểu, cuộc đời còn có nhiều thứ cần hơn cả tiền... Lúc đó, nghĩ mình phải đi thật xa, thật nhiều nơi để xem thế giới này rộng lớn đến độ nào. Nhưng giờ mình hiểu, hóa ra, mình có đi đâu thì lòng vẫn hướng về nguồn cội, quê hương, về những con người chảy chung dòng máu...
Ngày trẻ nít, nghĩ mình phải là một người thành đạt và đầy quyền lực. Nhưng giờ biết hóa ra khi đạt đến đỉnh cao nào đó, người ta đánh mất đi nhiều thứ, ngay cả chính bản thân mình cũng vậy. Ngày trẻ nít, nghĩ mình phải sống trong một thành phố nhộn nhịp, chỉ có công việc và tiền. Nhưng giờ... hóa ra những thứ đó không thể nào cho mình bình yên...
Vậy đó, khi trẻ, người ta có những khát khao vượt ngoài tầm với, rồi cố phấn đấu cho những điều đó và đến lúc người ta mệt nhoài, chỉ muốn tìm về nơi nào an yên nhất. Có lẽ vì thế mà bất chợt mình muốn làm cô giáo. Mình có thể sống bình lặng như một dòng sông, như mẹ, như ba... Cũng sẽ gặp những bộn bề nhưng ít ra mình có thể hài lòng với cuộc sống nhẹ nhàng như thế.
Giờ này chỉ muốn gọi về cho mẹ để nói rằng "Con muốn làm cô giáo quá!", chắc là mẹ sẽ vui lắm! Mẹ vẫn hay trách mình, con gái mà cứ đi miết, thời gian đâu ở bên mẹ. Giá như mình có thể nhận ra điều này sớm hơn thì biết đâu giờ này mình đã trở thành cô giáo ở một ngôi trường nào đó. Nhưng biết đâu đấy, sau này, mình sẽ làm một cô giáo thì sao, khi đã chùn chân mỏi gối. Người ta cứ đi, cứ đi rồi cũng trở về với bờ bến...
Vài nét về blogger:
Bài đã đăng: Quê mình cũng lũ, Nửa mùa thương nhớ, Tản mạn về cái đẹp.