Anh à, mùa đông năm nay em vẫn đơn côi. Hôm nọ, là một ngày đông rất lạ, rét và mưa phùn. Trời cứ mưa là em lại nhớ ngày ấy. Anh nói rằng "đó là cơn mưa cuối cùng trong cuộc tình ta, bởi nó sẽ xóa nhoà đi tất cả".
Anh là tình yêu đầu đời khi em còn là đứa bé con 16 tuổi, cứ nghĩ chỉ vu vơ hoang dại thế thôi. Không ngờ nó hằn trong em những thương đau mà em vẫn mang theo năm tháng đến tận giờ. Ngày em tròn 23 tuổi, vỡ òa trong niềm vui bất ngờ của bè bạn thì lại thấy buồn thương tím tái trong những khoảnh khắc nhớ về anh. 7 năm qua đi khi tuổi xanh em hừng hực cháy, với những hờn ghen, u uất của một mối tình mông mị. Cô ấy và em cùng tồn tại bên anh. Em cũng chẳng biết cô ấy ra sao, có oằn mình trong mỏi mòn như em không. Vì đã yêu anh nhiều đến mức muốn anh là người đàn ông bên em suốt cả cuộc đời. Và vì thế, đợi anh từ bỏ em. Em đã không thể tự chia tay, chỉ có cách chờ đợi sự tàn nhẫn của anh mà thôi. 2 năm qua đi, giờ anh đã trở thành người đàn ông tàn nhẫn và không kí ức rồi. Vì thương đau đã không còn, hạnh phúc và niềm vui mới thì bất tận đã che chắn mọi kí ức về em... Còn em, thỉnh thoảng em vẫn thấy mệt mỏi vì nhớ, vì những kỉ niệm đau lòng và vì cô đơn...Nhưng em là người lạc quan, em tin vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Rồi em sẽ quên tất cả sẽ như anh hiên giờ. Chỉ có điều em không biết mình có thể có được một người đàn ông tốt bên em không nữa...
Autumhn