Em hụt hẫng cứ mỗi lần nhận được tin nhắn nội dung như thế. Em biết ngoài yêu ra anh còn có công việc, còn có bạn bè, còn có những việc quan trọng khác phải lo. Em cũng thế và em cũng biết rằng dù là yêu hay là gì của nhau nữa thì mỗi người cũng có khoảng thời gian riêng cho mình chứ không nhất thiết là phải có mặt bên nhau trong mọi thời gian rãnh. Biết vậy nhưng em vẫn thấy buồn, vẫn thấy lo sợ, vẫn hay tự đặt ra đủ chuyện trong khoảng thời gian không gặp anh rồi lại tự làm khổ chính mình trong những nghi ngờ chỉ riêng em biết.
Trước khi gặp anh và trở thành người yêu của anh em cũng đã từng yêu, từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm. Những gì đã qua đã dạy em nhiều thứ, em học cách nâng niu, trân trọng những gì thuộc về tình yêu, em cố gắng để không phải lặp lại những sai lầm như trước. Em sợ phải thêm một lần tổn thương, thêm một lần chia tay, thêm một lần không đến được với người mình yêu. Bởi vậy, yêu anh, em tự thay đổi trong những điều thật nhất thuộc về con người em, em không còn lục tung tất cả để hỏi vì sao, để tìm lời giải thích, em không giận dỗi khi anh thất hứa hay làm gì không như lời hứa. Có nhưng lúc điện thoại anh không nghe máy, nhắn tin anh không trả lời, có một cảm giác gì đó nhói lòng, có một linh cảm gì đó bất an (em từng nói cho anh biết vì sao em lại ghét khi em điện thoại mà người yêu em không nghe máy, nhắn tin không trả lời) nhưng em vẫn cố nén lại những cảm giác không bình tĩnh đó để im lặng, để chờ anh giải thích và chấp nhận với một lý do nghe dù không phải lúc nào cũng hợp lý rằng anh không biết em gọi, anh không biết em nhắn tin.
Rồi những ngày lễ, những ngày cuối tuần anh không dành cho em trọn vẹn với những lý do nghe có vẻ rất hợp lý, dù lòng không chấp nhận lý do đó của anh nhưng em vẫn để anh đến và đi theo như thời gian anh đã định, và rất nhiều, rất nhiều nữa những khoảng thời gian mà em nghĩ rằng sẽ hạnh phúc biết bao khi anh dành nó cho em nhưng điều đó không được thực hiện. Anh có biết rằng em luôn nghi ngờ những gì anh nói, anh làm không? Em có đa nghi quá không, có lỗi không, có tự làm khổ chính mình không khi yêu một người mà trong luôn có sự dằn vặt, khổ tâm khi cảm giác tình yêu anh dành cho em không trọn vẹn nhưng chưa một lần em nói ra những điều đó với anh Em biết mình đủ khả năng để kiểm tra sự thật từ những gì anh nói, anh làm để khẳng định những gì anh dành cho em nhưng nghĩ lại em đã không làm.
Phải rồi, để làm gì chứ? Chẳng phải người ta vẫn cứ hay nói rằng có những sự thật khi biết được sẽ làm con người vỡ òa trong hạnh phúc tột đỉnh nhưng cũng có những sự thật khi biết rồi sẽ làm ta ngã gục không thể đứng vững sao? Em sợ mình chông chênh giữa hai sự thật ấy, vậy nên em cứ vẫn là em, sẽ sống với ý nghĩ, con người không ai giống ai, và ai cũng có những lúc phải bận, những lý do để không thể có mặt trong tất cả mọi thời gian bên người mình yêu. Thời gian sẽ là cách để chứng minh tất cả. Những câu hát trong bài “Vị ngọt đôi môi” mà em rất thích: “Trong tình yêu làm sao biết ai luôn chân thành, trong tình yêu làm sao biết ai hay lừa dối, xin hãy cứ yêu đừng nên bối rối, trái tim tự tìm ra lối, bước qua gian dối người ơi...”. Em không thể cứ cố gượng ép để phủ nhận đi tình yêu em dành cho anh, em không thể nói em dễ dàng dừng lại khi tình yêu em dành cho anh ngày một lớn dần. Bởi vậy em sẽ em sẽ yêu anh, sẽ tin anh như những gì anh nói. Em sẽ yêu với tình yêu chân thành nhất, em sẽ thể hiện tình yêu ấy theo cách của em để rồi một ngày nào đó dù thế nào đi nữa thì khi nhìn lại em sẽ không thấy ân hận vì em đã yêu anh bằng tình cảm thật nhất. Anh cũng vậy nhé!Hãy yêu em với một thứ tình cảm nghiêm túc, chân thành chân thành nhất, em cần điều đó ở anh. Hãy là động lực để cả hai cùng vươn lên trong cuộc sống anh nhé
H.D.