Anh có biết là em buồn đến thế nào không? Vì sao em không trả lời thật lòng mình ư? Vì em từng thích anh, nhưng anh từ chối em. Vì em không muốn giữa anh và em có thêm một khoảng cách nữa. Em rất trân trọng những gì mình đang có. Khi người con trai ấy xuất hiện, em tưởng mình sẽ quên anh nhưng em đã sai lầm khi cố gắng lấp chỗ trống trái tim mình. Em không thể yêu người ấy, sự cố gắng của em không làm người ấy cảm nhận được tình yêu nơi em. Em vẫn luôn nhắn tin cho anh, tâm sự với anh về cuộc tình của mình. Anh thường xuyên hỏi thăm em hơn, quan tâm tới em nhiều hơn. Em vui biết chừng nào. Bây giờ em và người ấy đã chia tay. Em vẫn nhận được sự quan tâm từ anh.
"Anh ơi ", nhiều lần em đã gọi anh như thế, em chỉ muốn gọi như thế thôi, hình như điều đó đã trở thành sở thích của em rồi. Em thích nhất là được nghe anh trả lời: "anh đây", nghe ấm lòng thật đấy. Nhưng anh đâu biết em còn muốn nói thêm với anh là "em nhớ anh lắm", câu nói này em chỉ dám để trong lòng thôi. Em mong một ngày được nói ra. Anh ơi, mệt mỏi quá. Anh chẳng tốt tẹo nào cả, yêu em hay không mà anh cũng chẳng nói thật với em. Anh cứ để em hy vọng, thất vọng rồi lại hy vọng. Dù sao em vẫn mong chờ lời yêu nơi anh.
Thỏ ngốc