Mẹ 59 tuổi, sinh được anh trai tôi, chỉ vì xích mích với gia đình mẹ mà chồng mẹ bỏ đi biệt tích. 10 năm sau ngày sinh anh tôi, mẹ yêu một người đàn ông đã có gia đình, sinh ra tôi. Lúc này vượt qua mọi điều tiếng từ phía gia đình làng xóm, mẹ vẫn nuôi tôi khôn lớn, cho học đại học. Tôi nên người nhờ sự hy sinh lớn lao của mẹ, thấy vô cùng biết ơn bà.

Ảnh minh họa
Sống không chồng trong bao nhiêu năm nên mẹ tôi mất dần các kỹ năng giao tiếp, kỹ năng sống, bà không thể hòa nhập với xã hội hiện tại. Bà nói quá nhiều, nghĩ gì nói nấy, làm người ta coi thường quá mức. Bà trở thành con người vô cùng yếu đuối, dễ xúc động, hơi một tí hiểu nhầm là nổi đóa lên, nhưng chỉ cần người khác dỗ ngọt là lại tin tưởng người ta. Ai cũng biết hoàn cảnh của bà, lại biết tính cách bà như thế nên hầu như bà không có bạn bè thân nào cả, thiếu chỗ dựa trầm trọng. Bà rất dễ bám víu vào bất cứ ai, chỉ cần người đó chịu nghe bà nói. Những quan hệ kiểu đó chỉ tồn tại được ít hôm.
Giờ tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm xa, mẹ giờ đây ở nhà không còn ai nương tựa, hay gọi điện cho tôi khóc lóc, tôi thấy đau lòng. Nói thêm, anh trai tôi từ trước tới nay mang tiếng không có cha nên lớn lên cũng bị ảnh hưởng tâm lý, anh không quan tâm tới gia đình và tới mẹ. Tôi hiểu chuyện nhưng khổ nỗi bản thân là con trai, không thể nào gần mẹ và động viên được. Mỗi khi tôi nói rằng mẹ nên thay đổi thì hai mẹ con lại cãi nhau.
Những đứa trẻ lớn lên bị tai tiếng như tôi, vượt qua được thời thơ ấu đã khổ rồi, còn mẹ tôi chả nhẽ cứ sống cả đời như vậy sao? Mong các bạn tư vấn giúp tôi. Chân thành cảm ơn.
Huy
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu