Năm nay tôi 29 tuổi, đã kết hôn và có một bé trai 3 tuổi. Nhưng đến giờ phút này, tôi vẫn để bố mẹ phải lo lắng cho mình như đứa trẻ. Kết hôn 4 năm, mỗi lần cãi nhau với chồng là mẹ tôi phải hòa giải, từ chuyện chồng gái gú, đến cờ bạc, lần nào mẹ cũng khuyên tôi bỏ qua mà sống.
Chồng tôi là một kẻ cờ bạc, lười biếng, đã vậy anh ta còn lăng nhăng. Khi thua bạc thì tôi phải đi “xoay” tiền trả nợ, khi được thì anh ta lại giấu giếm mang đi bao gái bên ngoài, ăn uống…
Chính vì vỡ nợ nên vợ chồng tôi tay trắng, tôi phải thanh lý hết quầy hàng về ăn bám bố mẹ. Tôi chưa kiếm được việc làm, còn anh ta may mắn hơn kiếm được việc lái xe. Nhưng chi tiêu từ ăn uống đến sữa cho con đều ông bà ngoại nuôi, tiền lương của chồng tôi chỉ để anh ta trả nợ. Vậy mà khi cãi nhau, anh ta lại lên mặt, nói tôi ăn bám.

Rồi ở nhà bố mẹ, anh ta cứ mở nhạc ầm ĩ lúc cãi nhau nên tôi ngắt cầu giao. Thế mà con người ấy thản nhiên đánh tôi, xô đẩy tôi ngã xước hết mặt và tay. Bố tôi không có nhà, chỉ có mẹ lúc đó nên mẹ lại chạy sang can ngăn. Bây giờ nhớ lại tôi mới thấy mình thật tồi tệ. Tôi đã hét vào mặt mẹ rằng: “Vì mẹ khuyên con nhịn, vì mẹ bảo con cố gắng sống với nó nên giờ con mới nhục, mới bị đánh thế này. Mẹ hài lòng chưa? Tất cả là tại mẹ!”.
Sau đó, tôi nhất quyết bỏ nhà đi. Mẹ đã kéo tôi lại. Đau đớn hơn, mẹ còn quỳ xuống xin một con điên như tôi. Tôi đã ở lại, cả ngày tôi không thể ăn gì, tôi không muốn nuốt, tôi hối hận quá. Tôi vì một kẻ không ra gì, vì một gã đàn ông mà làm khổ mẹ bao năm qua. Tôi đúng là không phải con người.
Nhớ lại hình ảnh người mẹ 60 tuổi quỳ xuống xin mình, nhớ lại khuôn mặt mẹ hốt hoảng khi tôi cắt tay chảy máu, nhớ lại những lời cay nghiệt tôi nói với mẹ, tôi thấy mình đúng là một đứa con bất hiếu. Tôi không thiết sống, tôi đã viết thư xin lỗi mẹ, rồi chuẩn bị thuốc ngủ.
Tôi chào mẹ rồi vào nhà tắm uống thuốc. Khi tôi uống hết 2 lọ thuốc, tiếng mẹ bên ngoài nói chuyện vọng vào khiến tôi bừng tỉnh. Mẹ đang nấu ăn, món tôi thích. Mẹ sẽ làm sao khi phát hiện tôi chết trong nhà tắm? Tôi phải sống! Tôi cố gắng móc họng, nôn thuốc khi nó bắt đầu ngấm, rồi mở cửa vội ra ngoài.
Không biết mẹ lúc đấy hốt hoảng thế nào? Không biết mẹ ở bên tôi bao lâu? Chỉ biết, khi tôi tỉnh lại ở viện, mẹ hốc hác. Còn chồng tôi, anh ta cũng ở đấy. Nhưng từ giây phút đó, tôi không nhìn anh ta. Bao nhiêu ngày qua rồi, tôi vô cảm với anh ta. Giờ đây, tôi chỉ cố gắng sống để chuộc lỗi với mẹ.
Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt để chuộc lại tất cả lỗi lầm của mình với mẹ. Mẹ lại khuyên tôi bỏ qua cho anh, quên hết chuyện cũ đi. Thương mẹ lắm và tôi cũng đã hứa sẽ là đứa con ngoan, nghe lời mẹ nhưng trái tim tôi giờ nó không nghe lời tôi. Tình yêu trong tôi đã chết. Tôi thấy anh giờ thật bình thường, hay là tôi đã bình thường trở lại, không yêu đến mùa quáng?
Nguoi_roi
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.