Sau khi đọc xong bài viết Bố mẹ chồng bắt tôi quỳ xin lỗi của chị, tôi cảm thấy rất bức xúc. Thời buổi này mà còn cái cảnh đó, thật không hiểu nổi. Tôi cũng là phận làm dâu giống chị. Hoàn cảnh của tôi còn "nghiêm trọng" hơn là tôi và chồng không có điều kiện ở riêng như chị vì chồng tôi là con một và bố chồng tôi đã mất trước khi tôi về làm dâu.
Chị biết không, tôi cố nhịn mẹ chồng rất nhiều bởi cứ nghĩ rằng: "Vì chồng mà thương mẹ chồng, suy đi nghĩ lại chẳng bà con chi nên tôi cố mà sống chung với lũ". Vả lại, từ đầu tôi xác định bà ấy chẳng sống với tôi trọn đời nên thôi cố mà nhịn cho cửa nhà êm ấm, để chồng vui lòng. Nhưng bà không bao giờ để cho tôi yên. Cứ đi làm 8 tiếng ở công ty về là tôi lao vào hì hục nấu nướng, làm việc nhà... Trong khi mẹ chồng tôi 63 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh nhưng chẳng đỡ đần được chút gì.
Tôi về làm dâu bà ba năm thì sinh liền tù tì hai đứa cháu: một trai và một gái. Nhưng hai lần tôi leo bàn sinh đều không có bóng dáng của bà. Chị biết đó, cái cảnh "đàn ông đánh trận có đôi, đàn bà đi đẻ mồ côi một mình" thật là tủi cực. Hơn nữa, tôi mồ côi mẹ từ bé, ở đất khách quê người, tôi không có lấy một người thân. Lúc tôi cần bà bên cạnh nhất thì bà không có mặt, mặc dù từ quận Gò Vấp lên bệnh viện Đại học Y dược chưa tới 7 km. Trong lúc tôi một mình đau đớn, quặn quại vì chuyển dạ sinh con, chồng đi làm xa thì bà ở nhà xem phim Hàn Quốc. Lý do của bà là không ai chở đi, đi xe ôm tốn tận 15.000 đồng...
Nhiều lúc ngồi nghĩ lại, tôi hận bà tới xương tủy. Tôi hận đến độ mà ghét luôn cả người Bắc (vì mẹ chồng tôi là người Bắc). Nhưng hiện giờ tôi vẫn phải sống cùng bà và hằng ngày phải cơm dâng nước mời phục vụ bà. Nói chung, tôi chấp nhận như vậy nhưng chỉ riêng vấn đề nuôi dạy thằng con trai tôi - cháu đích tôn của bà thì bà hoàn toàn không có quyền can thiệp vì nó là con của tôi.
Thời buổi này trẻ em rất thông minh chị ạ. Nó biết có bà nội bênh vực nên dù mới 2 tuổi nhưng đã ra mặt hỗn láo với tôi. Tôi thì cứ thẳng tay quất roi vì tôi thuộc tuýp người nóng tính, với lại tôi cho con mình quyền bình đẳng nhưng không bao giờ cho nó được quyền ngang hàng với mình. Làm sao mà "áo mặc qua khỏi đầu" được hả chị? Mình là mẹ, là người sinh ra nó thì làm sao nó dám sống và ra điều kiện với mình được, đúng không chị?
Lúc đầu, thấy tôi dạy con lớn tiếng, đánh con, bà cũng xót cháu, lao vào bênh vực, thậm chí ôm nó chạy đi chỗ khác. Nhưng tôi thẳng thắn nói chuyện với bà và yêu cầu bà lập tức dừng lại hành động đó, để yên cho tôi dạy con tôi. Tôi đánh nó, con trai tôi không chết nhưng để nó hư hỏng thì xã hội này sẽ đào thải nó và sẽ giết chết nó.
Bà làm mình làm mẩy, bỏ ăn bỏ uống, nằm lì trong phòng, không thèm nói chuyện với tôi. Tôi cũng kệ và chỉ nói một câu duy nhất: "Xin lỗi mẹ, dù là phận làm dâu nhưng con chỉ làm những gì con có thể chứ không thể làm theo yêu cầu của mẹ được. Mong mẹ hiểu cho con". Từ đó về sau bà cũng bớt yêu sách này nọ và chỉ đứng im lặng mỗi lúc tôi dạy con trai tôi.
Thùy Linh