Tôi vào Sài Gòn đến bây giờ cũng được 8 năm. Tình yêu đối với tôi từ khi bắt đầu đã được định hướng rõ, nếu yêu chỉ yêu một nửa con tim để khi chia tay không phải đau khổ như bao người. Quả thật đúng như vậy. Tôi đã quen năm người nhưng mỗi lần chia tay, tôi không có tâm trạng buồn hay nhớ nhung gì cả. Cũng vì thế, tôi cảm thấy tình yêu thật nhạt nhẽo và càng lúc càng chẳng muốn quen ai.
Anh là người thứ sáu đến với tôi thật tình cờ và bất ngờ. Anh hơn tôi 15 tuổi, không cao, chẳng đẹp trai, trẻ trung hay thân hình chuẩn như những người trước. Nhưng không hiểu vì sao trái tim tôi như nhói lên mỗi lúc nhìn anh. Chỉ lần gặp thứ ba, tôi đã yêu anh. Tôi cũng không tin anh còn độc thân nên đã thử dò hỏi anh vài lần nhưng anh khéo quá, thông minh quá, làm tôi phải tin anh.
Nhưng quen nhau một thời gian ngắn, tôi cũng phát hiện ra anh đã có gia đình và ba đứa con. Tôi bị sốc nặng và ngỡ như mình đang gặp ác mộng. Tôi quyết định chia tay anh vì không thể chấp nhận việc người khác lừa dối mình, hơn nữa anh ấy lại là người mình yêu hết lòng. Nhưng tôi không làm được, tôi nhớ anh vô cùng và anh cũng vậy. Ngày nào anh cũng gọi điện làm tôi lại càng nhớ anh và không thể làm theo quy định đã đặt ra cho bản thân. Sau này, khi gặp mẹ anh, bà rất quý tôi và cũng biết luôn mối quan hệ của chúng tôi. Mẹ anh mong tôi và anh ấy hạnh phúc vì vợ anh sinh toàn con gái và chị ấy lại mắc bệnh không thể sinh thêm nữa. Tôi vì yêu anh nên đã chấp nhận và về ở chung nhà.
Chúng tôi khéo léo giữ bí mật về mối quan hệ này. Công ty có rất nhiều người nhưng không ai phát hiện ra. Niềm vui không bao giờ là mãi mãi, khi vợ anh đến chỗ ở, tôi đã không thể kìm được lòng mình. Tôi nhận ra họ rất hạnh phúc và vợ anh cũng là người khéo léo ăn nói, đối nhân xử thế. Tôi muốn ra đi, không muốn là kẻ thứ ba xen vào nhưng tình yêu nó là một cái gì đó rất mãnh liệt. Tôi đã thất bại giữa lý chí và tình yêu.
Mỗi lần tôi nói ra đi, anh cũng rất buồn vì tôi biết anh rất yêu tôi. Anh bảo tôi phải khéo léo với vợ anh để sau này chị ấy chấp nhận tôi, muốn tôi phải giống chị ấy. Điều này làm tôi cảm thấy rất nực cười. Tôi không quá xinh nhưng ngoại hình thì chuẩn như người mẫu, giao tiếp của tôi cũng rất tốt, tại sao phải như thế chứ. Ấy vậy mà rồi tôi lại chấp nhận vì quá yêu anh. Tôi và vợ anh cũng có vẻ khá thân thiết khi đi mua sắm hay làm việc nhưng tôi vẫn không hết tủi thân mỗi lúc gần chị ấy. Trước mặt tôi, vợ anh cũng có lúc nói với rất nhiều người kiếm vợ bé cho anh để sinh con trai. Khi đó, tôi chỉ làm lơ không chút phản ứng nhưng trong thâm tâm tôi biết có lẽ chị ấy đang nghi ngờ điều gì nên mới nói rành mạch như vậy.
Đến bây giờ, khi về quê thăm gia đình thì mọi suy nghĩ của tôi mới rõ ràng. Làm sao ba mẹ tôi có thể chấp nhận việc tôi quen anh và sinh con cho anh chứ? Tôi đã bao lần nói chuyện điện thoại với anh, xúc phạm anh bằng những lời lẽ không ra gì để anh ghét và không muốn gặp tôi nhưng anh vẫn không giận mà chỉ cười. Bây giờ tôi không biết phải làm gì cả, không muốn xa anh mà cũng không muốn làm bố mẹ tôi buồn. Hãy giúp tôi, tôi phải làm sao bây giờ?
NC
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.