Nhưng anh à, giờ em có muốn nhìn thấy anh nữa thì nó cũng khó lắm rồi. Ngôi nhà bên đã xây cao quá. Mất đi một khoảng nhìn, mất đi một đoạn con đường ngày trước để có thể thấy được anh.
Em chưa từng kể là từ hàng Internet anh hay ngồi có thể nhìn thấy cửa sổ phòng em nhỉ? Đã rất muốn nhưng mỗi lần gặp em lại quên. Giờ thì cũng không còn cơ hội nữa. Đúng là dù có nói cũng không còn có tác dụng gì nữa.
Bức tường nhà bên đó ngày một cao cũng đồng nghĩa em ngày một mất đi một khoảng trời vẫn thường nhìn ngắm và nguyện ước. Mà nguyện ước giờ cũng để làm gì nữa. Ngày ngày em đọc những lời yêu của người khác, đau khổ của người khác và nhìn lại mình. Liệu em có yêu anh nhiều đến mức đau khổ như thế? Liệu bức tường đó có cao thêm nữa không? Rất nhiều câu hỏi mà không có câu trả lời. Nhưng cũng có thể là cả hai chúng ta đều có chỉ là giấu đi chôn xuống, cố gắng quên và cố gắng để nỗi đau không ngày một cao.
Hôm nay, em đọc một câu chuyện: "Anh sẽ bế em ra khỏi cuộc đời". Câu chuyện không cảm động lắm nhưng điều em rút ra được là "Cuộc sống là hỗn hợp những tình cảm bị xáo trộn và đôi khi trái tim cần phải nghe theo lý trí để ko phạm sai lầm".
Người chồng trong câu chuyện tuy không được như em nói, anh ta phạm sai lầm nhưng may mắn là anh ấy có một người vợ biết yêu thương. Chúng ta không được như thế. Sai nhưng liệu ai có đủ yêu thương để níu kéo.
Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà
Lúc này nhà thơ đã tuyệt vọng rồi. Em cũng vậy. Mờ mịt. Lạc lối. Không biết tin ai và ai tin. Cái buồn ăn sâu và tâm trí xoá nhạt những điều tốt đẹp em từng có.
Nỗi nhớ là vị khách vô duyên nhất. Đến và bao giờ cũng mang theo cơ man là bạn bè lạ lẫm. Lưu luyến. Thương nhớ. Buồn. Hờn. Ghen. Đau. Và tiếc nuối. Ko có bạn bè như thế nỗi nhớ sẽ ko xáo trộn cuộc sống của em đến vậy. Lạ lùng! Tại sao em vẫn mở cửa đón khách.
Nhi