Tôi và anh quen biết nhau được hai năm, tình yêu của chúng tôi rất êm đẹp, cả hai bên gia đình cũng rất ưng thuận. Một thời gian sau đám cưới hạnh phúc của chúng tôi đã diễn ra dưới sự chúc phúc của rất nhiều người. Khỏi phải nói khi đó tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất.
Nhưng từ khi cưới chồng về, tôi đã biết nhà chồng là một gia đình phong kiến và nặng vấn đề dòng tộc, cũng vì biết thế nên tôi luôn cố gắng làm con dâu hiền thảo. Cũng vì sống biết trên biết dưới, lại khá chu toàn nên tôi được nhà chồng và nhiều người trong họ yêu quý.
Nhưng ngay khi về làm dâu, tôi đã bị gia đình đặt gánh nặng lên vai, buộc phải sinh được cháu đích tôn nối dõi, bởi chồng tôi là con trai độc đinh lại là trưởng họ tương lai. Tôi cũng rất lo lắng, nhưng lúc ấy tôi lại chẳng nghĩ được xa xôi, bởi con cái là của trời cho, bản thân tôi cũng chẳng thể tự quyết định được.
Khi biết tin tôi có thai con đầu lòng, cả nhà ai cũng mừng và hy vọng… đặc biệt là bố mẹ chồng, vì là cháu đầu lòng nên ông bà rất mong ngóng, chiều chuộng hết mức, chồng tôi cũng vậy, anh rất hào hứng, hễ tôi thèm cái gì là anh mua về cho tôi, bố mẹ chồng còn chẳng cho tôi động vào những việc trong nhà.
Nhưng rồi mọi sự kỳ vọng đều giảm xuống khi biết tôi mang thai con gái, dù có chút thất vọng nhưng mọi người trong nhà cũng không buồn vì đây là cháu đầu tiên. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, ai nấy cũng đều vui vẻ đón nhận, nhưng với tôi, chưa được hưởng hết niềm vui trong lần đầu làm mẹ, thì áp lực lại đè nặng lên vai khi mẹ chồng tôi bắt đầu đánh tiếng.
Mới sinh hơn tháng mà một mình tôi vừa lo cho hai đứa con nhỏ, suốt ngày khóc lóc vì không ai chăm, cho chúng ăn uống tử tế, coi chúng như người dưng nước lã. Nhiều lúc nhìn hai con mà tôi chỉ biết ôm con khóc một mình. Ảnh minh họa: Pinterest. |
Sinh con chưa được bao lâu thì gia đình chồng đã giục tôi sinh tiếp, dù tôi đã cố gắng nói chuyện lý lẽ với bố mẹ, cũng mong con gái lớn thêm chút nữa, bởi cháu mới có hơn một tuổi, nếu sinh thêm đứa nữa sẽ không lo được cho cháu đầy đủ. Thế nhưng tôi vừa dứt câu thì mẹ chồng đã lên tiếng “chúng tôi còn đây chứ đã chết đâu mà phải lo, hay cô không muốn sinh cháu đích tôn cho gia đình này, việc của cô là làm sao để sinh được con trai, con chăm sóc và nuôi dưỡng cháu thì chúng tôi lo được, cô không phải bận tâm”.
Dù rất buồn nhưng tôi không thể không làm theo, nỗi lo lắng và áp lực lại tăng thêm gấp bội khi tôi mang thai đứa con thứ hai. Tôi đi siêu âm biết mình mang con gái, bố mẹ chồng tức ra mặt. Mấy ngày ở viện sinh con, chỉ thui thủi một mình chồng chăm sóc, bố mẹ chồng thậm chí không gọi điện hỏi thăm lấy một câu. Ngày tôi từ viện về nhà, vừa bước vào mẹ chồng đã lên tiếng bảo tôi là "loại chỉ biết ăn mà không biết đẻ". Những tháng ngày ở cữ, tôi phải nuốt nước mắt chịu đựng sự ghẻ lạnh của nhà chồng, hễ tôi làm cái gì cũng bị ông bà đay nghiến, mắng chửi, đã thế chồng tôi lại suốt ngày rượu chè be bét, chẳng quan tâm đến vợ con. Cũng vì là gia đình gia giáo lại là cán bộ nên chồng tôi chẳng thể bỏ vợ hay có con bên ngoài vì sĩ diễn gia đình anh rất lớn.
Mới sinh hơn tháng mà một mình tôi vừa lo cho hai đứa con nhỏ, suốt ngày khóc lóc vì không ai chăm, cho chúng ăn uống tử tế, coi chúng như người dưng nước lã. Nhiều lúc nhìn hai con mà tôi chỉ biết ôm con khóc một mình.
Không những bị mẹ chồng ghẻ lạnh, khó chịu, mà bà còn soi mói tôi từng ly từng tí một. Bất cứ công việc gì mẹ cũng để ý xem tôi làm có tốt không. Mẹ luôn luôn nói bóng gió ngay cả trong bữa cơm. Mẹ lấy ví dụ gia đình một người bạn mẹ quen, người ta có cháu trai đầu lòng, con dâu ngoan ngoãn, kiếm tiền giỏi này nọ. Bà con nói tôi vô dụng, chỉ biết án bám chồng lại còn không biết đẻ.
Mỗi bữa cơm gia đình là một lần tôi phải chan nước mắt để nuốt, không biết rồi đây cuộc sống của mẹ con tôi sẽ ra sao nữa, tôi thương các con chưa kịp lớn đã phải chịu sự ghẻ lạnh của những người mà chúng gọi là ông bà và bố. Tôi phải làm sao đây? Khi cả nhà chồng đang quay lưng lại với tôi.
Mẹ Chớp
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.