Cách đây không lâu, tôi quen một anh tài xế ở bến xe. Một tuần sau, anh gọi điện rủ tôi đi uống nước và tôi đã đồng ý. Hôm đó, trời mưa, anh đứng chờ tôi và người bị ướt nhẹp, lạnh ngắt. Chúng tôi vào một quán nước gần đó nói chuyện. Tôi bị cuốn hút bởi cách nói chuyện chững chạc, đàng hoàng và những câu chuyện anh kể. Rồi anh còn chu đáo chở tôi về nhà. Chỉ bấy nhiêu thôi mà làm tôi không thể quên anh.
Khi tôi trở lại trường học, anh vẫn nhắn tin, gọi điện cho tôi hằng ngày. Còn tôi thì không lúc nào không nghĩ tới anh. Được 3 tháng, anh nói yêu tôi. Có một cảm giác gì đó rất khó tả, hạnh phúc, vui sướng, tôi đồng ý cái rụp. Vì anh là tài xế ở Bình Phước còn tôi là sinh viên học tại Sài Gòn, ít được gặp nhau nên anh gọi điện suốt vì sợ tôi không tin. Anh nói chỉ cần nghe giọng tôi là đủ.
Lễ tình nhân, không như những cặp đôi khác, vì anh bận chạy xe nên chúng tôi không thể ở cạnh nhau. Ba ngày sau, anh xuống thăm tôi. Niềm vui xóa hết giận hờn, bực tức. Tình cảm trong lòng tôi và anh như cháy rực. Chúng tôi quyện lấy nhau sau bao ngày xa cách. Đó là lần tôi trao cho anh tất cả. Cứ như vậy mỗi tháng anh đều dành thời gian xuống thăm tôi và gần đây anh xuống nhiều hơn.
Anh kể cho tôi nghe chuyện tình cũ, công việc của anh, tôi cảm thấy yêu anh nhiều hơn. Và anh hỏi mượn tiền tôi. Tôi lấy tiền hằng tháng đưa anh nhưng chưa được mấy ngày thì anh lại hỏi mượn tiếp. Tôi hỏi lý do, anh chỉ nói vì nhậu say, bạn bè rủ đánh bài cho vui ai ngờ càng đành càng ham và anh thiếu người ta 12 triệu. Tôi cho anh mượn xe, điện thoại đi cầm và đưa thêm tiền cho anh để trả. Anh hứa sẽ cố gắng đi làm chuộc xe trả tôi và tôi cứ tin anh như thế.
Ảnh minh họa. |
Một tháng rồi thêm một tuần anh vẫn không có tiền. Anh nói tôi mượn đâu đỡ để chuộc xe ra đi không bố mẹ biết rồi anh sẽ gửi xuống sau. Tôi nghe lời mượn tiền gửi cho anh nhưng đợi ba ngày vẫn không thấy anh gọi lại. Tôi gọi hỏi anh chỉ nói lỡ đánh bài thua hết rồi và xin lỗi. Tôi không tức giận, không la hét, không nói anh câu nào, tôi cúp máy cái rụp và chỉ biết khóc...
Anh gọi lại và hứa lần này không đánh bài nữa, nếu yêu anh thì tin anh nha. Tôi vẫn tin cứ như một con rối. Nhưng hai ngày rồi ba ngày trôi qua, anh vẫn im lặng không nói gì. Tôi quyết định gọi cho anh thì nhận được một câu trả lời cộc lốc: "Anh bán xe rồi".
Tôi chỉ biết khóc và vẫn không tức giận, không nói anh gì hết. Tôi đi ra cầu Sài Gòn định tử tự thì mấy người bạn tôi tìm thấy và khuyên tôi nên cho gia đình biết. Bố mẹ biết chuyện hỏi nhà anh ở đâu thì tôi cũng không biết để trả lời. Tôi chỉ có một ảnh của anh chụp khi chúng tôi đi dạo trong công viên.
Bằng cách nào đó, bố mẹ tôi tìm ra nhân thân, nhà cửa của anh. Sự thật anh tên Công chứ không phải Long như đã nói với tôi. Anh mới ly dị vợ được 6 tháng và đang nuôi đứa con trai 21 tháng tuổi. Anh mở một quán cafe ở Đắk Lắk. Bố mẹ nói sẽ báo công an nếu anh không trả lại. Ba ngày sau, anh gửi xe xuống, còn tiền thì anh xin khoảng 10 ngày nữa...
Trong lúc tôi suy sụp tinh thần vì biết mình bị lừa thì anh gọi cho tôi và muốn tôi tha lỗi. Anh bảo chỉ vì hoàn cảnh ép buộc anh mới lừa tôi. Tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng và anh mong tôi có thể làm vợ, làm mẹ của con anh.
Giờ đây tôi không biết phải làm sao hết. Tôi rất yêu anh, muốn bên cạnh anh mãi mãi. Chuyện gì tôi cũng tha thứ cho anh hết nhưng tôi không biết gia đình tôi có chấp nhận cho tôi lấy anh không? Chắc tôi phải quên anh và bước đi trên con đường mà tôi đã chọn nhưng nói thì dễ mà làm thì khó quá. Tôi không thể quên anh được. Tôi thật là ngốc.
Pé ngốc
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.