Ảnh minh họa. |
“Con có sợ độ cao không?”, bố hỏi khi tôi leo lên cái thang hơi bị bấp bênh và chỉ còn hai bậc nữa là lên tới nóc nhà. Tôi trèo lên đó để giúp bố sửa lại cái ăng-ten.
“Không sao, bố ạ!”, tôi trả lời trong khi bố đang leo lên cùng với đồ nghề trong tay.
Tôi chẳng làm gì nhiều trên nóc nhà, hầu như tôi chỉ giúp cho ăng-ten đứng yên và trao cho bố những dụng cụ khi bố cần. Vì thế tôi cứ tiếp tục nói trong khi bố làm.
Tôi nói liên tục. Trông bố giống như một đứa trẻ to xác hơn là một người trưởng thành. Thực tế thì bố tôi trông trẻ hơn nhiều so với cái tuổi 40. Bố có mái tóc thẳng, đen với một hàm râu, chưa có dấu hiệu bị bạc hay hói đầu. Bố tôi cao khoảng 1,82m và có đôi mắt xanh đen dường như luôn cười cùng với những trò đùa bí mật. Thậm chí ngay cả bạn tôi, những đứa từng được bố làm cho cười chảy nước mắt, cũng thích bố nữa. Hầu hết bạn bè tôi đều ngại mỗi khi có bố chúng đi chơi cùng, nhưng tôi thì không. Thực ra, tôi rất tự hào về bố. Không ai có được người cha tuyệt vời như bố của tôi. Tôi tự nhủ.
Sau khi sửa ăng-ten xong, chúng tôi vào nhà và tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi về phòng, tôi nhìn quanh và thấy bố đang làm việc say sưa bên chiếc máy tính trong phòng làm việc. Nó nằm nay cạnh phòng tôi. Khi nhìn bố, trong tôi có một sức mạnh vô hình nào đó, nó thúc giục tôi nói với bố rằng tôi yêu bố lắm. Nhưng tôi gạt ý nghĩ ấy đi và bước nhanh vào phòng mình. Tôi không thể nói với bố rằng con yêu bố. Tôi cũng chưa từng nói với bố hay với một người đàn ông nào khác câu nói ấy kể từ khi tôi được bảy tuổi, khi mà bố và mẹ thường vào phòng ôm hôn tôi và chúc tôi ngủ ngon. Đó không phải là điều mà hai người đàn ông lại nói với nhau! Tôi nghĩ thế, bước vào và đóng cánh cửa sau lưng mình. Nhưng cái cảm xúc ấy cứ tiếp tục lớn lên trong tôi. Tôi chần chừ, mở cửa, bước ra, gõ cửa và thò đầu vào gọi khẽ:
- Bố!
- Gì thế con?
- Dạ, con..., tim tôi bắt đầu đập thình thịch, con... chỉ muốn nói... chúc bố ngủ ngon.
- Chúc con ngủ ngon nhé, bố đáp lại.
Tôi quay ra và trở lại phòng mình. Tại sao mình lại không nói với bố điều đó nhỉ? Mình sợ cái gì chứ? Tôi tự an ủi mình rằng có thể lần sau mình sẽ đủ can đảm để nói với bố. Nhưng dù thế, tôi cũng biết rằng điều đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Vì lý do nào đó, đôi lần tôi cảm nhận đủ gần gũi để tôi có thể nói với bố điều đó, và tôi cảm thấy bối rối và giận chính mình. Trong sâu thẳm trái tim mình, tôi bắt đầu hy vọng bố biết được rằng mỗi khi tôi nói: “Chúc bố ngủ ngon" có nghĩa là tôi muốn nói với bố: “Con yêu bố lắm!”.
Ngày hôm sau, cũng như bao ngày khác, sau khi tan học, tôi đi bộ cùng cậu bạn thân về nhà cậu ấy, như tôi vẫn thường làm. Tuy nhiên, ngay khi thấy tôi cùng cậu ấy ở bãi đậu xe, mẹ cậu thật sự ngạc nhiên và hỏi:
- Cháu định đi đâu đấy?
- Đến nhà cô, tôi trả lời.
Giọng cô ngập ngừng và nói: “Hình như mẹ cháu muốn cháu về nhà ngay sau khi tan học thì phải”. Chẳng nghi ngờ gì, tôi nghĩ chắc cô ấy muốn giải quyết công việc gì của gia đình nên tôi không nên vào.
Khi về đến nhà, tôi thấy rất nhiều xe trước nhà và một số người tôi quen biết đang đứng trước cửa.
Mẹ đón tôi ở cửa. Mặt mẹ giàn giụa nước mắt. Khi đó mẹ nói với tôi, giọng cố giữ bình tĩnh, một tin đau đớn nhất trong đời tôi: "Bố mất rồi con ạ!".
Thoạt tiên, tôi chỉ đứng đó khi mẹ ôm chặt lấy tôi, tôi chết lặng và không phản ứng gì. Trong đầu tôi luôn lặp lại: "Ôi, lạy Chúa, không thể thế được, đó không thể là sự thật, con xin Ngài". Nhưng tôi biết, tôi không bị lừa. Tôi cảm thấy nước mắt bắt đầu rơi khi tôi ghì chặt những người đứng quanh đó, sau đó lên lầu, tôi chạy về phòng mình.
Khi về phòng, tôi ghé nhìn phòng làm việc của bố. Tại sao mình lại không nói điều đó? Con yêu bố! Khi đó tôi nghe đứa em nhỏ 3 tuổi của tôi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, sao anh con khóc vậy?
- Anh thấy mệt trong người, con ạ - mẹ trả lời em khi tôi đóng cửa phòng lại. Vậy là mẹ chưa nói với em rằng bố sẽ chẳng bao giờ về nhà nữa.
Một mình trong phòng, tôi đau quá đến nỗi toàn thân tôi tê cóng, nằm sóng soài trên nền nhà, tôi thổn thức. Lúc sau, tôi nghe tiếng em khóc thét hỏi: “Tại sao vậy mẹ?”. Mẹ đã nói với em về sự thật đau lòng vừa xảy ra.
Mẹ ẵm em lên phòng và giao cho tôi. Mẹ bảo tôi hãy trả lời những câu hỏi của em để mẹ còn đi tiếp những người đến viếng bố. Tôi thật sự đau đớn và mệt mỏi vì phải giải thích cho em tại sao Chúa Trời lại muốn bố quay về với Ngài. Tôi cũng cố kéo mình gượng dậy.
Sau đó, tôi được cho biết là bố mất vì một tai nạn trên công trường. Bố tôi làm việc tại công trường xây dựng. Và bằng cách nào đó, bố đã bị cần trục nghiến khi bố đang kiểm tra nó. Công nhân ở đó không nghe tiếng bố kêu cứu hay bất cứ điều gì. Nhưng khi họ đến, bố đã nằm bất động trên mặt đất. Bố ra đi lúc 11h sáng hôm đó, ngày 21/4/1993.
Tôi thực sự chưa bao giờ nói rằng: "Con yêu bố" và mãi mãi, sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Ước gì tôi đã nói với bố điều đó. Tôi nhớ bố rất nhiều. Nhất định, khi gặp lại bố trên thiên đường, điều đầu tiên tôi nói với bố là: "Con yêu bố" và sau đó mới đến: "Chúc bố ngủ ngon!".
(Theo Mực Tím)