Nhưng anh có biết là em yêu anh ngay từ lần đầu gặp anh, vì có lẽ bất cứ người con gái nào gặp anh cũng thích, anh không nhưng đẹp trai mà lại là con nhà giàu. Liệu có phải điều đó càng làm em thích anh đến thế không và em càng không ngờ rằng một người con gái bình thường như em lại được anh để ý, anh có biết anh là niềm kiêu hãnh của em từ ngày đó và đến cả bây giờ khi mà đã có biết bao chuyện biến đối không.
Chúng mình có duyên mà không có phận anh đến rồi đi không một lời giải thích thật sự anh làm em rất mệt mỏi và khổ sở, nhưng càng đâu khổ bao nhiêu thì em càng yêu anh bấy nhiều. Rồi anh lấy vợ, em cũng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy sao anh không để em làm chọn nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ để em hết lòng với cuộc sống em đang có, sao anh tìm đến em để bao kỷ niệm bao nhiêu thương, bao đâu khổ lại ùa về làm tim em xao xuyên, cái cảm giác yêu thường và lẫn căm thù luôn ám ảnh em.
Em sợ một ngày nào đó em không giữ nổi lòng chung thuỷ với chồng em sợ những gì em đang có chính em sẽ huỷ hoại nó, em sợ lắm anh ạ. Xin anh hay quên đi những kỷ niện, xin anh hay yêu em trong lòng, vì nếu anh đau khổ thì em cũng không thể hạnh phúc được vì trái tim em đã thuộc về anh kể từ ngày chúng mình gặp nhau. Lúc nào cũng như lúc nào ngày xưa và bây giờ tình cảm của em vẫn mãi không thay đổi, nhưng con người ta không thể chỉ sống riêng cho những cảm xúc ích kỷ của mình.
Bây giờ anh cũng phải có trách nhiệm với những gì mình đã lựa chọn cho dù anh nói đó là một sai lầm lớn, nhưng anh và cả em đều không thể phủ nhận trách nhiệm một cách nhẹ nhàng thế phải không anh. Mãi yêu anh, xin anh hãy sống thật Hạnh phúc
thanh lan