Khoảng trống vắng trong tâm hồn em, em không thể nào san bằng. Em đã cố gắng nghĩ đến tình yêu của người con trai đã đến với em. Em đã cố nghĩ về những điều tốt đẹp sẽ đến vào mỗi ngày mới để tìm kiếm trong cái thế giới đẹp đẽ này niềm vui cho mình. Em cố quên đi những lo toan, buồn phiền thường nhật, cười thật to, thật tươi để phá tan nỗi cô đơn trực chờ khi em có thời gian ranh rỗi.
Em hay nghĩ vu vơ, hay buồn thơ thẩn. Em hay khóc mỗi lúc tưởng chừng không chịu nổi mình nữa. Có nhiều khi con người em muốn nổ tung anh à, vì nỗi nhớ anh! Em cũng hay nghĩ đến những người đã bị em chối từ khi em nhớ anh! Thấy mình thật nhẫn tâm nếu không muốn nói là em ác lắm! Lúc buồn nhất, thất vọng nhất, khi em ốm, sốt đến 40 độ, trong cơn sốt miên man em chỉ thấy nhạt nhoà trước mắt là người đó đang lo lắng, đắp lên trán em chiếc khăn ướt. Thấy người đó cuống quýt khi thấy mọi người tìm cách cho em hạ sốt. Thấy người đó dù đêm đã khuya vẫn đi mua bằng được cho em bát cháo vì em không ăn được gì. Người ta yêu em, nhớ em, cầu xin tình yêu của em, xin được cưới em cho dù "không cần em yêu anh, chỉ anh yêu em là đủ".
Những tình cảm đó chỉ làm cho lòng em quặn đau. Em không rung động mà chỉ nghĩ thật nhiều đến anh. Em nhớ cũng có một ngày em bị ốm, anh đi làm về chưa kịp ăn cơm đã đi mua cho em cam, sữa..Mở cửa nhìn anh ướt sũng trong bộ áo mưa mỏng mà lòng được hạnh phúc biết bao lần. Nhớ mỗi ngày thứ bẩy, chủ nhật em ngại ăn cơm, anh đã xuống nhà bếp loay hoay làm cho em một bát mỳ xào cũng đủ làm em hạnh phúc.
Em nhớ lắm, em không quên được đâu V.A. à! Em cũng đồng ý cho người ta cơ hội. Em khất lần những lần họ đề nghị đưa em về ra mắt gia đình. Em biết em không hề có tình cảm dành cho người ta. Em biết mình vẫn còn yêu anh nhiều quá vì thế em không thể tự làm mình tổn thương và tổn thương họ. Em chọn sự ra đi để họ có thể quên em, để họ không nuôi hy vọng nữa. Em chọn sự ra đi cũng là vì mong giữ được tình yêu của em dành cho anh. Vẫn chưa hết 3 năm như đã hứa thì em không muốn mình là kẻ phản bội.
Dù giờ đây anh không còn nhớ, không còn yêu em nữa, lời hẹn em 3 năm anh cũng đã quên rồi thì em cũng vẫn còn chờ đợi. Em không yêu ai đâu vì em biết anh còn nợ em nhiều lắm! Anh nợ em tình yêu cả cuộc đời này, cả kiếp này, anh có hiểu không anh? Anh phải trả cho em tiếng cười, niềm vui thay vì giọt nước mắt em đã rơi trong hơn 2 năm qua. Anh còn phải trả cho em tình yêu em đã cho anh trọn vẹn, không toan tính, so đo. Anh hãy trả cho em những chuỗi ngày hạnh phúc của người con gái. Còn phải trả cho em thật nhiều niềm tin vào tình yêu và hạnh phúc thực sự. Anh còn nợ em những lời anh đã hứa về cuộc sống hạnh phúc của hai chúng ta. Anh còn nợ em rất nhiều anh biết không? Ngày trước em hay về Hà Nội.
Em mong được gặp lại anh trên đường dù là đường ngược chiều. Lần nào về nơi ấy em cũng đều đi qua những con đường mà anh đã đưa em đi, nhớ không quên từng kỷ niệm. Thời gian gần đây em không còn thường xuyên về nơi ấy. Em sợ mỗi lần về em buồn nhiều hơn. Em biết anh đang ở đó, gần với em mà em không thể nào gặp được. Bao nhiêu phố phường, bao nhiêu con đường, bao nhiêu cơ quan, đơn vị làm việc em biết anh ở đâu? Hà Nội bao người qua lại, em biết cái mong ước giản đơn là bất ngờ gặp anh cùng đường là mong manh lắm! Em không thể gặp lại anh vì anh đã không còn yêu em nữa rồi. Vì em từng thờ ơ lạnh lùng, vì em từng ghét những người đến với em mà em không hề yêu nên em hiểu người đó tội nghiệp như thế nào.
Em không cầu xin anh, em không khụy lụy anh cũng vì không muốn mình là người bị anh thương hại. Nhưng thực sự em không thể nào quên được, không bao giờ quên anh được.
Hoa mộc lan