Sắp hết tháng Bảy, cũng có nghĩa là sắp hết 1 năm tròn, cũng có nghĩa là lời hứa với bản thân của em sắp đến lúc phải thực hiện. Lời hứa rằng sẽ quên đi một người, sẽ thực sự quên để có thể sống cuộc sống hoàn toàn của riêng mình. Cuộc sống không có anh, ở quanh em và trong tâm trí em.
Nhớ mùa đông năm ngoái, sau ngày hôm ấy với cánh thư cuối cùng, em đã cắt ngắn ngủn mái tóc đang dài dở dang của mình. Chuyến đi công tác vừa kết thúc, vừa đặt chân đến Hà Nội, em đã vội vã lên tàu đi Sa Pa. Nước mắt còn nóng hổi với rất nhiều câu hỏi rối bời tâm trí. Em vội đến rồi vội đi như trốn chạy...
Anh biết không, em đã nghĩ mình chờ đợi hạnh phúc sẽ tới giống như là chờ đợi tóc mình dài ra mỗi ngày. Từng chút, từng chút một. Không dễ gì nhận thấy. Nhưng đến một lúc nào đó, khi nhìn vào trong gương, em nhất định sẽ thấy mình đã khác.
Là em tự động viên mình thế thôi. Sau những ngày mất ngủ xanh xao. Sau những ngày nước mắt lặng lẽ rơi trên đường về nhà. Sau những ngày đầy ắp blog buồn và bí mật riêng mình em biết, riêng mình em hay. Cứ âm thầm như vậy, tự trò chuyện với mình, tự động viên chính mình, nửa chờ đợi khát khao một phép màu, nửa chừng như thất vọng vu vơ...
Và rồi em đã hứa. Hứa với mình rằng em sẽ quên anh. Sẽ quên đi vào cái ngày tròn một năm anh rời Hà Nội. Thời gian trôi như âu yếm vỗ về nỗi đợi chờ vô vọng trong em. Cũng sắp rồi. Hai ngày nữa thôi. Mà sao hôm nay, lại một ngày em nhớ đến anh...
Em tự nhủ mình, thôi thì sau này sẽ có một người rất yêu em, cho em cảm giác yên bình và được yêu thương, cho em sự rung động của thuở ban đầu ấy say mê. Sẽ là ai trong cuộc đời này? Trái tim em mỏi mệt làm sao! Có phải vì em đã quá yêu? Hay chỉ là em đang ảo tưởng? Tất cả đã qua rồi. Một năm. Khoảng thời gian xa cách quá dài cho một tình yêu mong manh... Giá như khoảng cách có thể là cơn gió, để thổi bùng lên tình yêu trong trái tim ta. Nhưng tình chúng mình tự phút ban đầu đã quá đỗi mong manh phải không anh?
HaTT