Gào
Sống với chồng được vài năm, bỗng một ngày anh ấy nói với tôi rằng anh ấy bị lừa rồi. Chẳng cần biết anh ấy nói bị lừa cái gì, tôi cũng tát gió theo mưa, hét toáng lên, mình cũng bị lừa rồi.
Chúng tôi bắt đầu kể xấu nhau. Phần về anh ấy, chê tôi dạo này lười nấu ăn, nhà cửa bừa bộn. Hồi yêu nhau, một ngày tôi nấu 5-6 bữa. Chồng chưa thay đồ đã lột ra đem giặt. Còn bây giờ thì chán quá cơ! Tôi chê anh ấy tiểu nhân, chấp vặt, hay dỗi hờn. Hồi trước thì quân tử, chẳng cằn nhằn tôi bao giờ. Bây giờ hơi tí thì trách vợ. Cái gì cũng lẩm bẩm hơn cả ông già!
Chúng tôi kể xấu nhau một hồi, thành ra giận nhau thật. To tiếng lúc nào không hay. Anh ấy bỏ ra ngoài. Tôi khoá cửa phòng gọi với theo: "Đêm nay ngủ salon đi!". Trong khoảng thời gian chung sống không ngắn cũng sắp dài, chúng tôi có rất nhiều lần cãi nhau vì những câu chuyện khởi đầu bé như con kiến như thế.
Một hôm, chỉ có hai mẹ con, mẹ hỏi tôi: "Mày nhắm xem mày có bỏ được chồng mày không? Sao chúng mày cãi nhau suốt thế?". Tôi im lặng. Rồi mẹ tôi lại hỏi: "Mày yêu nó đúng không? Mày yêu nó từ năm này qua năm khác. Ai mà không biết?". Tôi im lặng.
Mẹ lại nói: "Vậy thì nhịn nhau một chút!". Tôi chau mày, cúi mặt, không nhìn mẹ, chỉ đáp: "Sao Tú không nhịn con một chút!" Mẹ tôi thở dài: "Không bỏ được nhau, hùng hổ làm gì?".
Gia đình hạnh phúc của nhà văn Gào. Ảnh: Facebook Gào. |
Thực ra ai bảo rằng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ chồng? Ai bảo tôi không mơ mộng? Xem phim thích chết đi được! Nhìn chồng kìa! Có chán không cơ chứ! Nhưng xét cho cùng, sau mỗi lần cãi vã, chúng tôi đều thay đổi mình một chút.
Chê tôi ít vào bếp, tôi vào suốt ngày luôn. Làm cho một đống đồ ăn. Chồng mấy ngày mà tăng gần chục cân! Thật đáng sợ! Nhìn tôi khệ nệ dọn nhà, chồng lại bảo: "Để đó, Tú làm cho".
Chồng tôi mua cho tôi một món quà! Tuy chả lãng mạn gì cả, là gối ôm cho bà bầu. Tôi buồn cười nhưng cũng hiểu, anh ấy đang cố để tinh tế, để ngôn tình.
Chúng ta sống bên nhau, chẳng cần là vợ chồng mới cần chia sẻ, có chia sẻ, mới có cảm thông, vì cảm thông nên nhường nhịn. Nhường một chút, nhịn một tẹo. Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có gì. Thành ra yên ấm!
Thực ra, chỉ cần chia sẻ, cảm thông, nhường nhịn, yêu thương sẽ có chỗ để dung hoà mọi thứ.
Có lần, có người lấy cái nick ảo, lên Facebook chê cười tôi hay cãi vã với chồng nhưng giả vờ cuộc sống bình yên! Chồng tôi cười, mặt tôi nhăn như khỉ. Thật ra, tôi chẳng giả vờ gì. Đời sống vốn dĩ rất chân thật. Hạnh phúc giả tạo chẳng bao giờ là hạnh phúc. Tôi luôn muốn thú nhận những sai lầm, để không phải ngại ngùng mà can đảm bước tiếp! Chẳng phải chúng ta rồi sẽ ổn sao?
Tại sao hôm nay có nhã hứng tâm sự thế này? Chả là vừa nắm tay chồng dạo bộ hết đường Nguyễn Huệ, qua Đồng Khởi về Nguyễn Du. Bỗng chàng trai sống ảo nào nhập tâm, chồng tôi nói: "Ngày xưa Thanh có đẹp không nhỉ? Bây giờ Thanh đẹp. Nhưng không biết ngày xưa có đẹp hơn bây giờ không nhỉ?"
Lạy trời, chồng nắm tay vợ, nhong nhong đi bộ. Ảo tưởng chị bầu 65kg là đẹp! Thật chẳng biết nên buồn hay vui. Vui vì được khen hay buồn vì mắt chồng mình ban đêm ảo quá! Thật tình! Thơ mộng biết bao!