Và thật sự đó chỉ là một giấc mơ bởi vì khi mặt trời thức giấc, tất cả đều tan biến, như chưa từng xảy ra. Đôi khi em tự hỏi, giữa chúng ta, mối quan hệ ấy là gì? Có thật chỉ đơn giản là anh trai và em gái? Em chẳng thể tin anh quan tâm em như thế chỉ vì một tiếng gọi em gái vu vơ.
Em cố gắng nhồi nhét vào đầu óc mình ý nghĩ rằng: "Tất cả chỉ có thế, chỉ là tình bạn bè thân thiết”. Nhưng làm sao em có thể khi ngày từng ngày, anh cứ chăm sóc và quan tâm em nhiều như thế.
Em làm sao có thể khi luôn nhắn tin cho anh mỗi khi gặp bất cứ chuyện vui buồn đã dần trở thành thói quen của em. Làm sao em có thể làm cho mình nhẹ nhàng đi, khi đứng trước anh em đã dẹp mất con nhỏ ngông ng hênh, kiêu hãnh qua một bên, để làm tất cả, đôi khi cả những việc ngớ ngẩn và ngu ngốc vì anh.
Đôi khi em cảm thấy ghét anh tột cùng, vì em đã dỗ dành cho trái tim em ngủ yên thì anh lại đánh thức nó dậy rồi bỏ mặc cho nó vật vờ trong nỗi khắc khoải đến tàn nhẫn.
Em ghét anh kinh khủng, khi em đã vất vả để khiến cho tâm hồn phẳng lặng, thì anh lại chọc khuấy nó lên rồi bỏ mặc cho những cơn sóng cứ ầm ào gào thét.
Em ghét anh vì thà rằng anh cứ bỏ mặc e m những khi em lạnh lùng và caó gắt, để em có thể đẩy anh ra khỏi tâm trí em, nhưng anh vẫn cứ như chẳng có gì xảy ra, khiến em lại mềm người đi và lại nở nụ cười.
Em tự thấy em đang trở thành một con ngốc khi cứ phải khổ sở vì thứ tình cảm mập mờ không chút ánh sáng, không một tia hy vọng nhu thế này.
Em thấy đau đớn khi phát hiện ra dường như em đang đóng thế vai một ai đó, có nghĩa rằng những tình cảm mà em đón nhận bấy lâu nay không phải thât sự dành cho em.
Em hụt hẫng khi ý nghĩ nhen nhóm trong đầu em rằng tất cả những sự quan tâm ấy chỉ để đổi lấy chút niềm vui cho anh, một thứ tình cảm vừa phải để không bị vướng bận quá nhiều những cũng đủ khỏa lấp những khoảng trống trong anh.
Đôi khi em cảm thấy dường như có một sự thương cảm trong ánh mắt mọi người dành cho em, khi em cứ ngoan ngoãn cho anh bỡn cợt trước mọi người.
Em giận chính mình khi em dường như đã không còn là em.
Em sẵn sàng dẹp bỏ hết mọi việc để mừng rỡ chạỵ đến bên anh những khi anh gọi.
Em cố tập cho mình không hụt hẫng muộn phiền những khi phóng xe một mình trở về sau những cuộc vui cùng anh.
Em đang cố thu mình lại, cô không chia sẻ quá nhiều với anh, để em không quá gắn chặt vào anh như những ngày qua.
Em đã quá mệt mỏi với những hi vọng và hụt hẫng, em chỉ muốn được trở về với chính em.
Em không muốn để hình ảnh của anh chiếm quá nhiều chỗ trong suy nghĩ. Dẫu biết, những gì anh dành cho em thật đáng trân trọng biết bao, nhưng em lại đang cảm thấy mình dần biến thành một con nhỏ ngốc ngếch nếu cứ mãi đón nhận những gì anh mang đến.
Em không đủ can đảm để đứng trước anh mà hỏi một câu duy nhất:” Anh có yêu em không?” Vậy nên, dẫu rằng quãng đường phía trước thật khó khăn cho em biết bao, cứ dằng đẵng và mịt mờ, những em sẽ bước đi, từng bước dẫu khó khăn, để đi về phía không có anh, để thôi những ray rứt và khắc khoải đang ngày từng ngày làm em gục ngã.
Cảm ơn anh vì tất cả, dẫu biết, em sẽ khó có một ai khác quan tâm em như anh đã từng quan tâm, nhưng em cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, đã quá đủ, và đến lúc cần phải kết thúc tất cả trước khi em gục ngã vì những mệt mỏi và đớn đau lẫn vi’ hạnh phúc mong manh.
Và, một câu nói mà em sẽ phải giữ mãi trong lòng, mãi mãi, không bao giờ thốt nên lời: ”Em yêu anh, anh trai của em!”
Thiên Di