Hiện nay tâm trạng tôi rất rối rắm, buồn và chán nản tột đỉnh. Vợ chồng tôi lấy nhau đã ba năm nhưng do trước đó, anh ấy bị quai bị nặng và bây giờ hầu như không có khả năng có con. Chúng tôi đã đi khám và điều trị ở các bệnh viện có tiếng ở TP HCM nhưng vẫn không có kết quả gì.
Từ đó, anh ấy có tâm lý chán nản, không muốn phấn đấu hay làm việc nữa. Hằng ngày, đi làm chỉ để đi làm cho có tiền tiêu xài chứ không hề có dự định gì cho tương lai, không phấn đấu bản thân hay sống vì người khác. Gần đây, anh ấy hằng ngày lại tụ tập bạn bè chơi bời, đánh bài, cá ngựa, chơi game online, không màng gì đến vợ, không về nhà ăn cơm. Chỉ khi đến tối khuya mới về nhà tắm rửa, đi ngủ.
Do điều kiện công việc nên hai vợ chồng có giờ giấc đi làm khác nhau. Anh ấy về đến nhà tôi mới đi làm. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Khoảng cách ngày càng xa nhau. Nhưng anh ấy không hề cho tôi có cơ hội để hai đứa ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau về mọi vấn đề, khúc mắc trong cuộc sống.
Tôi và người nhà cũng bàn với anh ấy hay là xin một đứa con nuôi để làm nguồn vui nhưng anh ấy lại nói: "Đem nó về làm cục nợ để cô đày đọa tôi, để tôi cày nuôi cô và nó à? Tôi biết đem nó về, tôi sẽ là con mọi của mẹ con cô, cô sẽ kêu tôi làm cái này, làm cái kia cho xem...". Vì hầu như hàng ngày anh ấy không mó tay vào bất cứ việc gì.
Tôi đi làm vẫn tranh thủ trưa về nhà nấu cho anh ấy bữa cơm nhưng anh vui thì chạy về ăn rồi lại đi. Còn nếu không thì ăn hẳn ở chỗ anh ấy và bạn bè tụ tập vui chơi. Hằng ngày, tôi đi làm về chỉ thui thủi ở nhà một mình vì tôi là dân tỉnh lên thành phồ làm việc, gặp và lấy anh nên hầu như không có bạn bè, người thân (nếu có thì họ đi làm xong cũng về nhà với chồng con, việc nhà...).
Những người khác có người nhà bên chồng hay có ai để tâm sự, nói chuyện thì còn đỡ buồn. Còn đằng này chúng tôi ở riêng. Anh ấy là dân thành phố nhưng vẫn phải ở trọ. Phòng trọ chỉ có 12m2, đi ra đi vào còn phải né nhau vì rất chật chội, ẩm thấp.
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu tôi ly hôn, ba mẹ, gia đình, người thân tôi ở quê sẽ rất đau lòng. Còn nếu cứ ăn ở như thế này thì tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi không tìm ra được lối thoát cho đời mình. Tôi biết anh ấy cũng có nỗi khổ của mình nhưng không nói ra với tôi. Bây giờ nói đến chuyện gì anh ấy cũng bảo: "Cô muốn làm gì thì làm, tôi không có ý kiến".
Tôi rất yêu anh ấy, thật lòng tôi không mong cuộc sống lại như thế này. Tôi không muốn ly hôn nhưng tôi đã không còn sức chịu đựng nữa. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
GT