Anh biết không! ngay từ lần gặp đầu tiên em đã cảm thấy mến anh rồi, không hiểu sao lúc đó em chỉ mún gặp anh và nói chuyện với anh thật nhiều, nhưng em không mong là sẽ có được anh, em chỉ dõi mắt theo anh mỗi khi gặp anh, em không dám nói một lời với anh vì mỗi lần gặp anh, trái tim em đập quá nhanh. Đến khi được anh nhận là một đứa em gái, em mừng lắm, ít gì cũng có cái gì để anh nhớ đến một cô bé ngốc như em. Rồi đến một ngày em nhận được một tin nhắn của anh, trong tin nhắn đó em rất bất ngờ, bất ngờ vì anh cũng đã mến em như em đã mến anh. Nhưng thích nhau như thế rồi thì sao, lúc đó còn nhỏ quá, ngay cả một lời nói trực tiếp em cũng không có thể nói lên lời. Em chỉ có thể lên mạng rồi mới nói chuyện với anh, nhiều lúc anh hẹn em ra uống nước với anh, nhưng có bao giờ em bước đi một mình được đâu, lần nào cũng phải năn nỉ mấy đứa bạn đi cùng, rồi thời gian trôi qua cả hai chỉ tập trung vào việc học, em không dám liên lạc với anh, để cho anh có thể tập trung vào việc thi cử.
Đến một ngày em phát hiện ra anh đã giấu em một bí mật về mối tình của anh, lúc đó giận anh lắm, em ghét anh đã không nói em nghe,thế rồi em và anh đã cãi nhau một trận. Từ đó vì lòng tự ái của em, em đã không gặp anh nữa, anh cũng không đến gặp em vì sợ em còn giận, nhưng thật sự em chỉ mong anh đến và nói cho em nghe lời giải thích của anh, 1 năm trôi qua em cảm thấy nhớ anh lắm, nhiều lần muốn gặp anh để nói những suy nghi trong lòng mình ra nhưng em không đủ can đảm.
Em đã phải đọc rất nhiều cuốn sách tâm hồn chỉ mong lấy cho mình được sự cản đảm và tự tin đối mặt, rồi cuối cùng em đã hẹn được anh ra nói chuyện và cũng đã nói những gì em nghĩ trong lòng, em cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều ,giống như tảng đá đè nặng em bao lâu nay cũng đã biến đi rồi, em nhận ra một điều, khi em biết đến tình yêu thì em đã bắt đầu lớn ra, em không còn là con bé ngốc ngày nào nữa, ngay cả anh cũng đã nói em đã lớn hẳn ra, anh cũng không ngờ đến sự trưởng thành của em, và một lần nữa anh đã tỏ tình với em. Anh muốn em là bạn gái của anh, nhưng lúc đó em không còn cảm giác vì với anh nữa, thời gian bao lâu quá đã quá đủ với em rồi anh, em không muốn một lần như vậy nữa không có kết thúc cũng chẳng có bắt đầu. Em chỉ có thể là một đứa em gái của anh như lúc bắt đầu gặp anh, đến tận bây giờ khi nhắc lại những kỷ niệm đã qua. Dù anh và em đã có những người iu thương nhưng anh ơi! anh luôn để lại ấn tượng trong lòng em. Chúc anh luôn hạnh phúc.
nguyenhang