Hành trình làm mẹ đơn thân của tôi bắt đầu từ khi tôi mới chỉ là cô bé tuổi teen. Sau buổi tiệc sinh nhật ngọt ngào của tuổi 16, tôi phát hiện mình có thai và 7 tháng sau đó, tôi sinh bé. Tôi biết, làm mẹ ở lứa tuổi teen sẽ bị chỉ trích rất nhiều và thậm chí cũng chẳng ai biết một "bà mẹ trẻ con" sẽ đảm đương mọi chuyện thế nào. Và tôi cũng biết rằng không phải tất cả các câu chuyện về bà mẹ đơn thân đều đượm màu u ám nhưng có lẽ tôi là một trong số ít những single mom hạnh phúc.
Tôi lớn lên trong một gia đình truyền thống. Bố mẹ tôi yêu nhau từ khi học trung học và luôn dạy chúng tôi những bài học đạo đức sâu sắc, đặt niềm tin lớn lao vào chúng tôi. Một trong số những điều họ nhắc nhở chúng tôi là không được quan hệ tình dục trước hôn nhân. Bản thân tôi cũng tuyệt đối tin tưởng điều bố mẹ truyền dạy. Bố mẹ nói với chúng tôi về quan hệ tình dục trước hôn nhân và hậu quả của chúng. Tôi cũng biết "sản phẩm" của quan hệ tình dục là gì, từ khi tôi học tiểu học. Vì thế, chuyện mang thai khi còn ít tuổi với tôi từng là một điều quá xa vời. Tất cả là một "tai nạn" và nó đã xảy đến với tôi.
Tôi đã chọn giữ lại cái thai và trở thành một bà mẹ đơn thân bất đắc dĩ (nhưng không phải là bà mẹ đơn thân tuổi teen duy nhất trên thế giới). Tôi đã mất 4 năm sau đó để vật lộn với thực tế và ổn định cảm xúc của mình. Rất may, đối với cha mẹ mình, tôi không phải là một đứa con "đáng bỏ đi". Tôi đã làm sai trong nhiều việc, có một vài điều trong đó khiến tôi hối tiếc, một vài điều sẽ không xảy ra nếu tôi lớn hơn và đã lập gia đình. Chấp nhận làm mẹ đơn thân, tôi đã phải đấu tránh với nhiều điều, đấu tranh với bản thân mình, với những lúc ham muốn vui chơi như chúng bạn. Bố mẹ đã giúp tôi nhận thức được vai trò của mình, rằng chính tôi mới là mẹ của con trai tôi chứ không phải là họ.
Tôi tốt nghiệp bậc trung học ở một trường dân lập. Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối với pháp luật và cũng luôn nhớ tới bổn phận của một bà mẹ. Tôi thấy mình là một bà mẹ tốt (dù để làm được thế không dễ dàng gì). Con trai yêu của tôi luôn sạch sẽ, ăn uống đầy đủ. Bé thông minh và là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng gặp, thậm chí từ lúc tôi mang thai bé 9 tuần, bé đã biết cử động.
Thời gian đầu làm mẹ đơn thân, tôi không dám đi đâu vì sợ ra ngoài lại bị chế giễu. Tôi bị ám ảnh tới mức cứ ai đó nhìn tôi là tôi nghĩ ngay rằng họ đang nói xấu mình. Vì thế, tôi cũng "giảm lỏng" con trai mình trong bốn bức tường. Dần dần, khi con lớn lên mỗi ngày, nhận thức phát triển hơn thì tôi mới bắt đầu suy nghĩ lại. Tôi nhận ra ai cũng có sai lầm và có quyền được sửa lỗi sai. Tôi và con trai của tôi xứng đáng được mọi người yêu thương và đối xử tốt. Tôi đưa bé ra ngoài để bé phát triển về thể chất và tinh thần. Mặc dù điều này không dễ dàng gì nhưng mỗi ngày, tôi đều dành thời gian đi bộ đẩy xe cho bé đi chơi, giống như trước đây bố mẹ đã làm với tôi.
Càng ngày, tôi càng thấy yêu quý và trân trọng con trai của mình nhiều hơn. Tôi nhận làm hai công việc một lúc và đi học buổi tối nhưng vẫn dành thời gian để chăm sóc con. Chúng tôi đã chuyển đến một nơi ở mới khi con trai tôi vừa tròn 5 tuổi. Sau đó, tôi đã gặp một người đàn ông, người sẽ trở thành chồng và cha thật sự của con trai tôi. Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đã chạm tới hai từ "bình yên" nhưng tôi sẽ không bao giờ quên một năm đầu tiên khó khăn của tôi và con trai.
Làm mẹ đơn thân từ năm 16 tuổi, tôi đã học được nhiều điều và điều may mắn nhất là tôi đã nghe theo bố mẹ để giữ lại con trai mình. Tôi muốn các bà mẹ khác có thể đọc được câu chuyện này và hãy tin tưởng rằng sẽ có một cái kết hạnh phúc cho người không ngừng nỗ lực, cố gắng. Bởi chính tôi đã là một bằng chứng sống như vậy.
Bình Thy