Mony9X
Người ta vẫn thường hàm ngôn về hai từ "chia tay" bằng vô vàn thứ cảm xúc khác nhau, bằng những giọng điệu màu mè, bằng những cái nhìn đầy phiến diện. Có người xem chia tay là vết dao đâm nhói lòng, là sự giải thoát chẳng trông mong, là nơi khởi nguồn cho một tình yêu mới, cũng là lúc kết thúc một mối tình chơi vơi hay có khi lại là phút yếu lòng của một người con gái đang đứng trước bờ vực mong manh của một tình yêu hoang hoải...
Còn với tôi, chia tay như bóng nắng phủ ngoài trời, nó có thể khiến bạn bỏng da để rồi phải thét la vì khó chịu, nó có thể là những hạt nắng êm dịu đưa bạn tìm về với sự thanh thản như xưa và dù bạn có kéo rèm - đóng cửa - tắt điện - buông màn - phủ chăn thì nó vẫn đã diễn ra và vẫn đang tồn tại kể cả khi bạn cố lấp liếm hay che giấu thì cũng chẳng thể phủ lấp sự thật trần trụi đó một cách an nhiên.
Cuộc sống, đâu có thiếu những muộn phiền. Vì thế lời chia tay cũng là một trong những mảnh ghép để bạn thêm thắt vào những ô hình chưa được hoàn thiện của mình thôi mà. Có thể bạn sẽ rất buồn và chẳng bao giờ muốn mang theo nỗi buồn đó vào những mảnh ghép vốn dĩ đang rất hoàn hảo của mình, nhưng rất tiếc hoàn hảo một cách trọn vẹn chỉ có ở trong mơ hay hiếm hoi cũng chỉ dành cho những người cực kì may mắn. Cái gì cũng luôn tồn tại 2 mảng màu sáng - tối, không một ai chưa thấm nỗi buồn cũng chẳng có ai chưa trải qua niềm vui.

Tôi là một cô gái, đã biết thế nào là cảm giác chia tay, từng nếm vị mặn của nước mắt, vị chát đắng của yêu thương nên tôi hiểu rõ, sau khi chia tay người ta đã phải cố gắng như thế nào khi phải tự mình đối mặt với nó. Thay vì ra sức tự làm mình tổn thương, đày đọa trái tim yếu ớt bằng những hành động điên rồ không có mục đích, tự giam cầm mình trong những căn phòng sực mùi ký ức, ướt lệ hằng đêm vì những kẻ chẳng ra gì... thì tôi chọn cách đối diện thẳng với nó.
Sau nứt vỡ, dù nó nặng nề đến mức khiến bạn phải chao đảo thì trước mắt hãy học cách lấy lại thăng bằng cho bản thân. Khi mọi thứ bớt chông chênh hãy bắt đầu tập yêu lấy chính mình. Nếu bạn không yêu lấy chính con người mình thì bạn đâu có lý do gì để trách móc lỗi lầm mà cuộc sống mang lại. Tôn trọng chính mình là tôn trọng những cảm xúc, dù cho nó đã bị vẩn đục bạn vẫn có thể gạt chúng đi để mọi thứ lại trở về trong veo như lúc xưa.
Hãy “uống” cuộc sống như đang uống một ly caffe sữa, việc bạn cho thêm sữa, khuấy đều nó sao cho vừa miệng cũng chẳng khác gì bạn đang hòa lẫn những gia vị cảm xúc, lọc bỏ nỗi buồn, tăng thêm niềm vui. Nên nhớ, vị đắng sẽ còn quay trở lại bất cứ lúc nào nếu bạn không biết cách học lấy ngọt ngào từ thất bại.
Rồi một ngày, sẽ có một người con trai đặt vào tay bạn thứ tình cảm đúng nghĩa với hai chữ “yêu thương”. Đừng vội vàng vì hạnh phúc sẽ chỉ đến với những người biết chờ đợi, hãy biết "hôn" cuộc sống bằng cách yêu chính mình. Tin tôi đi!