Tôi 25 tuổi, đang theo học cao học, từng có rất nhiều người ghen tỵ vì bản thân sinh ra trong gia đình gia giáo, không phải suy nghĩ lo lắng nhiều, lại được trời phú cho khuôn mặt ưa nhìn, cao ráo (166 cm), công việc ổn định với mức thu nhập khá. Tôi chưa bao giờ cho rằng mình hơn ai cái gì và luôn hoà đồng với mọi người, không tiểu thư, không đỏng đảnh, không tự phụ, luôn vui vẻ tham gia các chương trình tình nguyện, xúc cát, bưng gạch giữa cái nắng chang chang không nề hà; hoặc ăn mỳ tôm, ngủ nền đất, thiếu nước tắm mà vẫn cười. Tốt nghiệp ra trường cũng muốn tự kiếm việc làm, chưa xin được việc tôi vay tiền bạn ăn mì gói, nhất quyết không sống bám gia đình.
Tôi tự thấy mình sống với bạn bè cũng rất tốt. Lúc còn học cấp 3, biết bạn đạp xe đi học 15 cây số nên nhiều hôm học cả ngày phải ở lại trường vất vả, tôi đã rủ bạn về nhà ăn trưa rồi nghỉ lại chiều đi học tiếp. Bố mẹ cũng rất vui vẻ tiếp đãi bạn bè, không hiểu sao được 1-2 lần là bạn nhất quyết không về nhà tôi nghỉ trưa nữa, rồi cũng dần dần không thân với tôi. Đến khi học đại học, chơi chung với nhóm bạn 8 người, không sinh nhật đứa nào là tôi không nhớ, luôn nhắn tin chúc mừng, trước đó cả tuần đã ngồi suy nghĩ xem nó thích gì rồi lượn hết chỗ này đến chỗ khác để tìm mua quà. Không mua được quà tôi cũng phải làm gì đó bất ngờ, đặc biệt một chút. Nhưng đến sinh nhật tôi chẳng ai nhớ, một tin nhắn, một câu hỏi thăm cũng không.
Tôi dù có ăn mỳ gói nhưng bạn cần vẫn gom tiền cho bạn mượn. Mặc dù bạn đi bịa chuyện nói xấu mình khắp nơi nhưng bạn có chuyện là ngay lập tức tôi chạy tới hỏi xem tình hình như thế nào, có cần gì không? Tại sao tôi đối với bạn bè như vậy nhưng không một ai đối xử tử tế với mình? Tôi chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần sinh nhật các bạn nhớ và nhắn tin chúc mừng là thấy vui lắm. Lúc gặp chuyện, bế tắc đến mức muốn tự tử, nhắn tin đêm hôm trước hôm sau mới có đứa trả lời, bại còn bảo rằng có gì phải lo, sướng thế còn gì. Tô đang thuê trọ sống một mình, nhiều hôm buồn chuyện công việc, rời khỏi cơ quan là nước mắt 2 hàng, vừa chạy xe vừa khóc, không dám gọi điện về cho gia đình sợ bố mẹ lo nhưng lại càng không có người bạn nào chia sẻ nỗi buồn cùng mình, chỉ biết về nhà bó gối nằm khóc. Có thể công việc của tôi tốt nhưng sao vẫn thấy mình thất bại quá. Rốt cuộc tôi sai ở đâu, tệ đến như thế nào mà bên cạnh mình một người bạn cũng không có.
Dương
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu.