Em biết không mỗi ngày qua anh luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc bên người chồng của mình. Khi biết tin em lấy chồng anh không tin vào những lời anh vừa được nghe từ anh trai của em. Tất cả như muốn sụp xuống, tại anh tất cả, nếu không vì cái tự ái quá lớn trong anh thì anh và em sẽ không phải xa nhau, sẽ chẳng như bây giờ. Anh biết tất cả chỉ là sự hiểu lầm mà anh không dám giải thích cho em hiểu.
Anh biết trong cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ anh có thể tìm được một người như em, một cô gái luôn có lòng tự trọng cao, luôn hiểu và động viên anh những lúc khó khăn, mong anh luôn tiến lên và thành đạt. Em làm cho anh luôn tin tưởng, em từng nói: dù 5 năm hay 7 năm anh đi học nước ngoài em vẫn chờ anh, anh cứ đi đi, em mong anh như vậy.
Khi anh đã thành công như em mong muốn thì em đã đi để lại trong anh một khoảng trống mà không gì bù đắp được.
Em biết không có những ngày, đêm anh nghĩ đến em nhiều đến nỗi hình như em linh cảm được và đã gọi điện cho anh. Em biết lúc đó anh vui biết nhường nào không. Nhưng anh phải quay lại với hiện tại, em đã có gia đình, anh không thể và em ơi, anh biết em vẫn yêu anh, nhưng em còn gia đình, hãy sống và hạnh phúc với gia đình của mình.
Anh luôn cầu chúc cho em hạnh phúc.
T.T.