Nhớ lại có những lần anh cố gắng để đi cùng em trên đường về với ý định là muốn nói điều gì đó sau đó nghĩ lại tự thấy hổ thẹn với lòng khi nhớ đến bản thân mình. Thật ra thì quan tâm đến em nhiều hơn nữa là điều anh rất muốn và đối với anh không phải là quá khó đâu em ạ nhưng anh lại không muốn cứ tiếp tục cho em thấy là anh chưa có sự chuyển biến nào đáng kể . Em biết không ! Thưc sự anh nhớ em nhiều lắm , mỗi khi có việc đi ra ngoài anh đều cố gắng đi ngang qua con đường có nơi em ở với hy vọng sẽ thấy em bước ra ngoài ngay lúc đó để anh có thể nhìn thấy em dù chỉ trong tích tắc cũng được. Em nghĩ rằng anh chưa hiểu em nhiều lắm, có thể đúng nhưng anh vẫn biết là em có tình cảm đối với anh đó chứ và chính điều này làm cho anh vừa hạnh phúc, vừa đau khổ. Đau khổ vì tự anh thấy mình chưa đáp ứng được sự mong mỏi của em, sự chờ đợi và sự lo lắng xa xôi của em khi thời gian cứ bào mòn tuổi thanh xuân mà người yêu của anh thì có tội tình gì đâu chứ trong khi anh phải ray rứt vì phụ lòng của người mình yêu.
Em có biết phụ lòng tin yêu của một người mà người ta đặt nhiều hy vọng nơi mình là điều làm anh cực kỳ khổ sở và sợ nhất không? Nói cho công bằng thì anh cũng chờ cho xong việc học để có thể tiếp tục như trước kia . Anh rất muốn nói với em rằng anh yêu em rất nhiều và có lẽ suốt kiếp này chỉ yêu mỗi mình em mà thôi. Không biết em có nghĩ giống anh không còn anh thì thấy tình yêu của mình cũng thật lãng mạn đó chứ. Hôm nay anh viết cho em không ngoài mục đích tái khẳng định lại là sau khi đã suy nghĩ rất kỹ anh thấy rằng anh không thể thiếu em được cho nên anh sẽ đi tiếp và không bao giờ mệt mỏi đâu em ạ.
D.T