Yêu? Thương? Yêu khác thương? Mãi em cũng không thể hiểu đuợc tình yêu với anh là gì nữa. Sao thế anh? Sao anh nhẫn tâm bảo là anh không yêu em? Khi đến với em, anh bảo rằng anh yêu em nhiều lắm. Thế mà... khi rời xa, lý do chỉ vì anh không hề yêu em. Em không hiểu, không thể hiểu. Những giây phút đã qua em đã sống với cái gì? Tình yêu của anh, có phải thế không? Những lời yêu đâu phải là không có thật, những cái hôn nồng cháy đâu chỉ của riêng em?. Cố gắng tìm cho mình một lời giải đáp, bởi em không tin anh là người giả dối. Nhưng tất cả chỉ là con số không. Em bị lạc giữa những suy nghĩ biện bạch cho tình yêu của riêng mình, cũng chỉ vì em muốn được yêu anh hơn nữa, dù em biết như thế mình sẽ không có lối thoát.
Ngốc nghếch quá phải không anh? Gạt hết nước mắt, gạt hết lòng kiêu hãnh của người con gái, 3 lần, em cố níu anh về bên em, chỉ để mong tình yêu của anh và em còn có một cơ hội. Và mỗi lần như thế, em lại cay đắng, xót xa cho riêng mình. Anh nghĩ em mạnh mẽ lắm sao? Vẫn biết là đã không yêu thì có níu kéo cũng thêm đau mà thôi. Thế nhưng, sâu thẳm trong tim em, ở một nơi nào đó, tận cùng của đau khổ và tổn thương, em vẫn nghĩ rằng có một lí do nào đó mà em không biết được khiến anh phải như thế, không phải như lời anh nói: anh không có tình yêu với em. Cũng chẳng biết nữa. Bao ngày qua, em chìm đắm trong những giấc mơ bên anh với nụ cười và nứơc mắt. Giật mình thức dậy trong đêm, chợt nhận ra xung quanh mình chỉ là bóng tối, em hụt hẫng trở lại với thực tại đau đớn: đã xa lắm rồi những ngày em hạnh phúc trong vòng tay anh.
Lại khóc. Nếu phép màu là có thật, điều ước trở thành hiện thực, thì em mong sẽ không có ngày hôm đó, ngày mà anh nói anh yêu em, để tình yêu của em mãi lặng thầm bên anh mà không có nước mắt và đau đớn. Có biết không? Anh đã làm tổn thương em nhiều lắm. Nhưng em không trách anh gì cả, vì em biết, em yêu anh nhiều lắm, mối tình đầu của em. Nhớ anh. P of B.
Nguyễn Thùy Trang