Trong khi đó, mực tím - màu vốn được ưa chuộng hơn - gây hiệu quả thanh thản hơn hẳn.
Melanie Irvine, giáo viên lớp 3 Trường Tiểu học Pacific Rim, Carlsbad cho biết: "Tôi không bao giờ dùng bút đỏ để sửa bài, vì màu đỏ như muốn nói: Ồ, các em sai ở chỗ này. Màu tím dễ khiến các em tiếp thu và sửa chữa hơn". Theo Irvine, ở tiểu học không cần phải chỉ ra tất cả mọi sai lầm của học sinh. Thay vào đó, giáo viên có thể tìm những cách khác tế nhị hơn để giúp các em học.
Laurie Francis - Hiệu trưởng Trường Del Mar Hills - phát biểu: "Chúng tôi cố gắng càng nhẹ nhàng càng tốt và không muốn cắt ý nghĩ của các em học sinh thành từng mẩu bằng bút đỏ. Màu đỏ đi đôi với "Như vậy là sai", và do bạn đang cố hướng dẫn học sinh trong quá trình coi lại mình, điều này không hẳn có nghĩa các em sai".
Giáo viên có truyền thống dùng bút màu đỏ bởi màu này nổi bật trên giấy, và họ cần sử dụng một màu khác với đen hoặc xanh lam - những màu học sinh thường dùng. Theo Lawrence Jones - một nhà phân tâm học, nguyên dạy về thiết kế - đồ họa tại Viện Nghệ thuật California, San Diego thì ý tưởng màu đỏ gây căng thẳng, đặc biệt đối với các cháu bé, đã âm ỉ từ nhiều năm rồi. Ông nói: "Người ta vốn quen liên tưởng màu đỏ với máu, ngừng lại và nguy hiểm. Giáo viên, nhận thức được nhiều vấn đề mà họ đối mặt với học sinh khi dạy chúng, tìm cách tránh màu đỏ sẽ giúp họ tránh thêm được một tác động tiêu cực đến cuộc sống của trẻ thơ".
Lisa Parker - Hiệu trưởng Trường Tiểu học Chula Vista Hills - nói: "Chúng tôi không nói với thầy cô giáo đừng dùng bút đỏ, nhưng cầm lại tờ giấy với ghi chú mực đỏ đầy trên đó không phải là cách tốt để các em cảm thấy thoải mái với bài làm của mình".
Tuy nhiên truyền thống không dễ bỏ trong ngày một ngày hai. Gloria Ciriza, giáo viên dạy lớp 5 tại Trường Tiểu học Pomerado, Poway - đã sửa bài bằng bút đỏ khi bắt đầu đứng lớp cách nay 11 năm - nói cô đã quá quen với màu này. Giờ cô không hẳn thích màu tím, cũng không muốn chọn màu dịu hơn. Cô nói: "Nếu không phải là màu đỏ, các em muốn giấu bài làm thật nhanh để không bị ai nhìn thấy (khi làm bài kém)".
Sheldon Brown - giáo sư nghệ thuật thị giác tại Đại học California, San Diego và cũng là Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu về máy tính và nghệ thuật - cho rằng phản ứng tiêu cực với màu đỏ hình thành trong quá trình giáo dục văn hóa - một phản ứng ăn sâu trong giáo viên hơn là trong học sinh. Theo ông: "Giáo viên có thể bắt đầu dùng màu tím, màu mà họ nghĩ rằng không gây căng thẳng nhiều cho học sinh. Nhưng sau khi các em qua suốt 12 năm với các lỗi sửa bằng mực tím, sẽ lại nghĩ tím là màu đáng sợ".
Lại có nhiều ý kiến quan niệm việc chọn màu mực để sửa bài chỉ là phần bề nổi tác động lên học sinh. Theo Giáo Dục TP HCM, chính cách sửa bài, cho điểm, xếp hạng mới là điểm cốt lõi để lại dấu ấn nơi các em.
Theo Stephen Ahle - Hiệu trưởng Trường Tiểu học Pacific Rim, chấm bài phức tạp hơn nhiều so với người ta nghĩ vì từ ngôn ngữ giáo viên sử dụng đến màu mực dùng chữa bài đều để lại dấu ấn tâm thần nơi học sinh. Ông nói: "Tôi khuyên giáo viên nên dùng các màu trung tính hơn - xanh lam, xanh lá cây, xanh nhạt pha đỏ (màu lavender) hoặc màu tím".