Những lúc giật mình tỉnh dậy sau cơn mơ tôi thường nhớ e da diết, giá như mà trái tim tôi có thể chia làm nhiều ngăn thì tôi sẽ chia cho mỗi người con gái một ngăn để vơi đi nỗi nhớ một mình em, nỗi nhớ sao cứ day dứt quặn đau, mỗi khi mơ tôi thường thấy em bên cạnh mình, nhưng rồi sau đó em lại bỏ đi, xa dần xa dần rồi tan biến như làn sương mỏng, bỏ lại mình tôi với nỗi cô đơn trải dài trên thảo nguyên bát ngát, nhưng tôi không chết vì cô đơn, tôi vẫn còn đó, vẫn ngồi một mình trên thảo nguyên rộng mênh mông gặm nhấm nỗi đau mà chỉ có mình em và tôi gánh chịu.
Trong mơ tôi thường hay khóc thầm, nhưng sớm mai thức dậy tôi vẫn vờ như là chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn làm việc bình thường, vẫn nói cười cùng đồng nghiệp và bè bạn, có mấy ai biết rằng trong tôi ruột gan cứ âm thầm vỡ vụn. Chỉ có trong mơ tôi mới sống thật với chính mình. Chuyện tình tôi cũng giống như bao chuyện tình khác, cũng trải qua bao cay đắng ngọt bùi, cũng từng một lần nở hoa thơm ngát. Đám bạn tôi thường bảo tôi rằng con trai mà chung tình thì rất khổ nhưng tôi mặc kệ, tôi thà rằng sống hết mình vì tình yêu để còn một lần biết được vị ngọt của nó còn hơn là yêu hờ hững để rồi chẳng biết được đâu là giá trị đích thực của tình yêu. Tôi không hề hối tiếc về những gì mình đã dành cho em. Nhưng cái khoảng cách về địa lý đến nửa vòng trái đất quả thật là quá xa xôi, nó khiến cho tình yêu của tôi âm thầm tan vỡ theo từng ngày mà tôi không hề hay biết.
Đêm nay Changwon lạnh và buồn tê tái, không gian vô cùng tĩnh lặng, hàng cây anh đào hai bên đường ủ rũ dưới ánh đèn vàng, nửa vầng trăng còn e ấp sau dãy núi mờ sương như muốn trốn chạy vì sợ tôi bắt gặp, giống như cô bé tuổi đôi mươi chạy trốn ánh mắt của gã trai si tình, tôi lê từng bước chân mỏi mệt thả trên đường, tiếng bước chân khua trong đêm vắng hòa với âm thanh tiếng lá khô xào xạc tạo nên những nốt trầm buồn thăm thẳm. Vào mùa xuân Changwon rất đẹp và lãng mạn, anh đào nở trắng muốt hai bên đườn vi vu theo gió, từng đôi tình nhân tay trong tay thả bộ dưới hàng anh đào và thi thoảng trao cho nhau những nụ hôn thật thắm thiết. Vậy mà bây giờ, đúng là “ người buồn thì cảnh có vui bao giờ”. Cảnh vật thiên nhiên còn có lúc huống gì cuộc sống với biết bao thăng trầm, đời người như những dòng sông, lúc thì bình yên phẳng lặng, lúc thì ồn ào sục sôi, bao nhiêu năm bon chen với cuộc sống lợi danh đến khi bước chân mỏi mệt ngoảnh mặt nhìn lại thì chỉ “còn ta với nồng nàn”.
Ngày mai tôi sẽ về Việt Nam, tôi sẽ rời xa nơi này, nơi mà tôi và em vẫn thường chọn làm điểm hẹn nhau cho những kỳ nghỉ lễ, nhưng kỳ nghỉ này nơi đây chỉ còn mình tôi với nỗi nhớ, vậy là tôi đã xa em, xa em thật rồi…Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi mơ về em, ngày mai tôi bắt đầu tập không mơ về em nữa, để mỗi khi thức dậy tôi không còn nhớ về em. Cuộc tình dang dở nào cũng thật đẹp đúng không em, hãy coi chuyện tình mình như một kỷ niệm đẹp và hãy để nó dần trôi theo tháng năm em nhé. Changwon April 9th ‘08 Huypark
Huypark