Đến bây giờ, tôi và bạn gái đã yêu nhau được hơn 5 năm. Hai đứa bằng tuổi, cùng quê, hai nhà cách nhau 30 km, học cùng lớp cấp hai và cấp ba (cùng trường nhưng không cùng lớp). Khi hai đứa yêu nhau năm 2011, bạn bè đều không tin là chúng tôi yêu nhau, tôi cũng không thể tin được mình sẽ yêu cô ấy. Học cấp 2, tôi cũng học khá trong lớp, còn cô ấy học bình thường.
Hồi đó, mọi người nói tôi rất lạnh lùng, có lần cô ấy lên bảng làm bài tập không được, tôi nói: "Dễ thế mà không làm được", vậy là cô ấy ghét tôi. Dù học cùng lớp nhưng hai đứa rất ít khi nói chuyện, cho đến đầu năm lớp 10 cũng vậy. Nhưng có lẽ tất cả là duyên số, khi Hà Nội tổ chức kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long, trường tôi được tham gia biểu diễn, tôi và cô ấy trong đội trống của trường và tình yêu bắt đầu từ đây.
Thời gian đó, cả đội ra Hà Nội để tập luyện và biểu diễn. Trong 10 ngày, chúng tôi mới bắt đầu nói chuyện nhiều. Khi đó, tôi không biết cô ấy mới chia tay người yêu cũ, cũng vì thế tôi nói chuyện rất tự nhiên, không hề có ý định tán tỉnh gì cả. Rồi cứ thế, tôi yêu cô ấy lúc nào không hay. Rất nhiều lần, tôi định tỏ tình nhưng sợ cô ấy từ chối, không ngờ cô ấy lại là người nói trước.
Trong thời gian 5 năm yêu nhau, hai đứa có nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, chia tay cũng có. Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi nhận ra không thể sống thiếu cô ấy. Vừa rồi, cô ấy nói chia tay với lý do gia đình muốn chồng cô ấy phải ở rể, vì nhà có 3 chị em gái, hai chị đầu đều lấy chồng. Khi hai đứa yêu nhau, gia đình đều biết và cũng biết hoàn cảnh của nhau. Hai nhà chúng tôi đều khó khăn, nhà cô ấy bố mẹ già yếu rồi nhưng vẫn cố gắng cho con đi học đại học, bố cô ấy còn bị đau chân, đi lại rất khó khăn. Nhà tôi cũng không hơn, bố nghiện rượu, không làm ăn được gì, chỉ có mẹ làm thuê nuôi tôi và em gái ăn học.
Nhiều khi tôi muốn thôi học để đi làm kiếm tiền cho mẹ bớt vất vả nhưng mẹ nói dù khổ đến đâu cũng cho con cái học hành đến nơi đến chốn, chính cô ấy cũng động viên tôi rất nhiều nên tôi vẫn tiếp tục đi học. Bây giờ, cô ấy nói chia tay vì không muốn tôi phải khổ, bố mẹ cô ấy cũng không muốn mình phải chọn giữa hai nhà. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều, không thể sống thiếu nhau được. Nếu lấy cô ấy, tôi sẽ phải đi ở rể, nhưng tôi lấy gì để cưới khi đang còn năm cuối đại học trước mắt? Tôi nghĩ học xong sẽ xin cưới và đi ở rể, để bố mẹ mình ở với em gái nhưng như thế bố mẹ cô ấy cũng không đồng ý. Tôi thật sự rất rối bởi tình yêu dành cho cô ấy rất nhiều, thương mẹ cũng chẳng ít. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Dương
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu