Dù đã dặn lòng mình quên anh đi nhưng sao trong em vẫn nhớ? Đôi lúc em tự trách rồi lại hỏi bản thân mình sao cứ mãi nhớ anh như thế? Có những lúc nỗi nhớ ùa về làm tim em như ngừng đập và rồi đôi khi nỗi nhớ ấy cứ da diết cồn cào, khắc khoải.
Mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến anh, em lại thấy lòng bối rối, nước mắt cứ chực tuôn trào khỏi khoé mi. Nhưng có lẽ cũng chẳng ai nhận ra cảm giác đó bên trong em. Em giấu đi nỗi buồn trong sâu thẳ̉m trái tim mình và ngụy trang bên ngoài bằng một nụ cười rạng rỡ. Em xua sự cô đơn bằng tất cả những gì có thể để khỏa lấ́p đi thời gian em nghĩ về anh. Rồi em dối mình rằng em đã quên anh nhưng hình như em không làm được.
Em vẫn nhớ về anh và bất chợt em bấm số điện thoại của anh trong vô thức. Em khát khao nghe được giọng nói của anh và quan trọng hơn cả là em muốn biết anh có bao giờ nghĩ đến em không? Mà hình như là không anh nhỉ? Em trong anh chỉ là một quá khứ mong manh như làn sương mỏng. Làn sương ấy không tồn tại mãi mãi mà sẽ tan biến dưới ánh nắng ban mai . Với anh bao nhiêu năm gắn bó có lẽ cũng không làm cho anh thực sự yêu em. Em luôn hy vọng trong anh còn đọng lại chút gì đó về em để rồi có những khi chợt bắt gặp ai đó giống em anh sẽ nhớ đến em. Nhưng không, trong anh ký ức về em là một khoảng không vô tận chẳng có gì ngoài chữ "Not".
Ngày ấy nếu như em yêu bằng lí trí, em đã nhận ra em không phải một nửa của anh. Và nếu em nhận ra được điều đó thì nó đồng nghĩa là em không yêu anh đâu anh nhỉ? Và nếu… nếu... nếu... bao nhiêu chữ nếu đó xảy ra thì giờ em không ngồi đây nghĩ về anh, viết những dòng này cho anh.
Em nhớ lắm những buổi chiều mưa bất chợt hình ảnh anh ướt sũng nước mưa vì em. Vì tính ngang bướng, cố chấp của em mà anh phải đứng dưới cơn mưa để làm em hết giận. Hay những lúc em thích đi dưới mưa, thả mình trong mưa để cảm nhận từng giọt mưa rơi lên tóc lăn nhẹ xuống bờ vai. Em nói rằng em yêu mưa anh à và anh luôn cùng em đi như thế mặc dù anh chẳng thích mưa tí nào. Có lẽ cũng vì vậy mà em càng yêu anh nhiều hơn. Yêu cái dịu dàng tinh ý, sự quan tâm lo lắng mà anh dành cho em. Yêu cả cái cách anh nuông chiều em, khắt khe với em. Anh góp ý cho em từng việc nhỏ, từng hành vi, cử chỉ lời nói…
Ngồi nhìn những cơn mưa em lại nhớ anh da diết nhưng bây giờ em ghét mưa. Em sợ mưa lắm vì mưa mang hình ảnh anh đến bên em. Hình ảnh ấy hững hờ, lạnh lẽo và vô tâm lắm. Nó khơi lại trong em bao nhiêu là nỗi nhớ, sự xót xa của một tình yêu tan vỡ cũng vì mưa. Nếu không có cơn mưa ngày đó thì không có sự chia ly và mình cũng không trở thành hai người xa lạ như bây giờ.
Những buổi chiều vắng lạnh rảo bước về lại nơi mình đã từng qua, em chợt khát khao bàn tay em được nằm trọn trong tay anh thêm lần nữa. Em có cảm giác hơi ấm bàn tay ấy vẫn còn nguyên vẹn, cảm giác vẫ̉n có anh đi bên cạnh ấm áp vô cùng. Rồi bàng hoàng chợt tỉnh nhìn xung quanh mấy lượt mới biết rằng anh chỉ về bên em trong tư tưởng mà thôi. Vẫ̉n chỉ mình em khát khao và chờ đợi.
Bây giờ em cũng nhìn mưa để nhớ đến anh, em luôn thả mình trong mưa để cảm nhận được cái lạnh qua da thịt. Nhưng không phải em yêu mưa đâu anh ạ. Em ghét mưa vì mưa mang anh ra khỏi cuộc đời em. Em đi dưới mưa chỉ để che đi giọt nước mắt em đang rơi. Em muốn những giọt mưa xoá đi dấu vết đó. Em không muốn ai nhìn thấy em khóc, em muốn trong mắt mọi người em luôn là một con bé lạc quan, yêu đời trên môi lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi.
Em tự hỏi lòng không biết bây giờ anh sống ra sao? Có bao giờ anh chợt nhớ hay chợt nghĩ đến em không anh? Anh biết em từng nghĩ gì không? Em từng nghĩ để chứng minh và làm sáng tỏ sự nghi ngờ và khoảng cách trong anh, với em chỉ có một cách. Bây giờ chợt nghĩ lại em nhận ra được đó là suy nghĩ ngu ngốc nhất trong em. Thực ra, em luôn biết tất cả các thông tin về anh và em từng có ý nghĩ sẽ trả thù anh. Em sẽ lấy người em không yêu nhưng người đó là bạn thân nhất của anh. Em muốn anh không thể đối mặt với người bạn đó và em muốn anh sẽ hối hận. Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ thoáng chốc thôi, chẳng gì tồn tại vì em không thuộc tuýp người cuồng dại.
Em không làm không phải vì không thể đâu anh. Anh thừa biết người đó cũng yêu em mà. Người đó luôn lo lắng cho em hơn cả anh nữa, anh biết không? Mỗi lúc em buồn hay giận dỗi có lẽ người đó là người duy nhất chia sẻ với em. Cũng vì vậy em không muốn làm tổn thương hay lợi dụng tình cảm ấy.
Bây giờ em tự đối mặt với sự thật, em biết điều đó khó nhưng không thể cứ chạy trốn mãi. Gần hai năm rồi, bao nhiêu thời gian đó chắc cũng đủ để rà soát lại tình cảm của bản thân mình. Bình tâm mà nói anh bây giờ là ký ức trong em, vui có, buồn có và cả những nỗi đau anh từng đem đến cũng sẽ đọng mãi trong em.
Bây giờ em biết phân biệt giữa sự hối tiếc và hối hận. Em biết nhận định đâu là quá khứ và đâu là hiện tại. Và quan trọng hơn là em biết được anh chỉ là quá khứ để rồi em sẽ chỉ giữ lại những gì đẹp trong quá khứ chứ không sống nhìn về quá khứ như trước nay em vẫn làm.
Thy Thy