Em biết, em sẽ rất đau khổ khi nói điều đó bởi em vẫn còn yêu anh quá nhiều. Tình yêu em dành cho anh vẫn còn quá lớn nhưng chẳng phải bây giờ em cũng đang đau khổ hơn sao? Chúng ta đã quen nhau gần hai năm và là người yêu của nhau đã trọn 1 năm 2 tháng, nhưng đến hôm nay nhìn lại, tình cảm mà anh và em vẫn bảo là tình yêu đó có được những gì anh nhỉ?
Sự quan tâm, chia sẻ, động viên, sự cần có nhau ngay cả những lúc em cần anh nhất cũng không có. Người ta vẫn bảo rằng khi yêu niềm vui nhân đôi và nỗi buồn sẻ nửa.
Em và anh sao không có được điều đó. Những lúc em buồn nhất cũng không có anh bên cạnh, những nỗi niềm buồn vui đáng ra phải chia sẻ với người mình yêu em lại tự chia sẻ với nhật ký của mình. Phải chăng tình cảm của chúng ta vẫn còn quá nhiều khoảng cách: Khoảng cách về không gian, thời gian, về quan điểm sống hay là em đang sống trong những ảo giác của sự ngộ nhận những gì anh dành cho em?
Anh vẫn thường bảo rằng vì hoàn cảnh mà chúng ta tạm thời xa nhau, anh không có điều kiện để chăm sóc cho em như những người khác nhưng những lúc anh về gần bên em thì sao? Lý do này rồi đến lý do khác để anh bận dù em biết chỉ cần sắp xếp chút thôi anh cũng có thể ở bên em nhiều hơn. Em đã quen với cảm giác lạnh lùng của anh, đã quen với những lời giải thích vô lý của anh, quen với cả những cảm giác nhói lòng khi anh vô tâm phủ nhận đi những ý nghĩ chân thành mà em muốn khoảng cách chúng ta ngày càng gần hơn.
Em biết trong cuộc sống chẳng bao giờ có sự hoàn thiện tuyệt đối, em không muốn tìm ở anh sự cầu toàn, không muốn đòi hỏi ở anh những điều không thể nhưng điều cơ bản để phân biệt một tình yêu thật sự thì cần phải co.Yêu anh em đã phải suy nghĩ quá nhiều, buồn quá nhiều và thất vọng quá nhiều. Sự quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng chưa bao giờ có (dù em không phải là người nhõng nhẽo). Có lẽ chúng ta khác nhau quá nhiều, mà điều đó tiếc là cả anh và em không nhận ra trước khi là người yêu của nhau,em đã nghĩ với tình cảm chân thành câ cả hai sẽ rút dần khoảng cách ấy nhưng đến tận bây giờ vẫn chỉ mình em làm điều đó trước sự vô tâm đến tàn nhẫn của anh. Em sợ rằng đến một lúc nào đó em sẽ mệt mỏi mà buông xuôi tất cả mất thôi. Tình yêu mà nhàn nhạt, đơn giản thế này thì dừng lại là điều nên làm phải không anh?
Lê Nhật Linh