Em lao vào cuộc tình với anh dù vẫn biết anh chỉ vui chơi, anh chỉ qua đường, dù vẫn biết anh đã có vợ và hai con. Em hạnh phúc với những lằn bên anh, em cười thật tươi, nói thật nhiều, em như một đứa trẻ bên anh.
Em đã khóc rất nhiều khi không có anh bên em, em đã khóc thật nhiều khi biết rằng anh nói dối tên anh với em, anh không như những gì anh đã nói với em, em đã khóc thật nhiều vì anh không gặp em. Trái tim em gào thét vì yêu anh nhưng em lại tỉnh táo để không làm phiền anh, không trách cứ anh, không đau khổ vì anh.
Giá như em đừng yêu anh, giá như em đừng tỉnh táo khi yêu như thế anh nhi? Mẹ hỏi em anh đâu rồi, em nói con bỏ anh ấy rồi, mẹ mắng em sao lại bỏ người tốt làm cho con gái mẹ vui như vậy, em nói anh bỏ em thì mẹ lại mắng em làm gì để anh rời xa em.
Trong mắt mẹ chỉ có anh làm em hạnh phúc, chỉ có anh mới là người đàn ông của em nhưng mẹ đâu có biết rằng em rất yêu anh nhưng em chưa bao giờ cần anh cả, không có anh em vẫn làm việc tốt, em vẫn sống vui vẻ, em sẽ lấy chồng, sinh con, em sẽ là người vợ tốt, em sẽ là người mẹ mẫu mực của các con em. Em sẽ quên anh vì em không còn cần anh nữa, mà chưa bao giờ em nói em cần anh anh nhỉ mặc dù em rất yêu anh. Đừng trách em Cường nhé.
Hiền