Em luôn đặt niềm tin vào anh, em tin vào tình yêu mà anh dành cho em là tình yêu chân thành, niềm tin ấy lại càng mãnh liệt hôn khianh đưa em về nhà giới thiệu cùng với Bố Mẹ. Em khờ dại khi nghĩ rằng mình sẽ là của nhau mãi mãi không có gì có thể chia cách. Nhưng chắc có lẽ mìmh có duyên mà không phận, có lẽ tình yêu của mình chưa đủ lớn, chưa đủ chín để có thể vượt qua mọi trở ngại của cuộc sống. Với quan điểm của ông bà xưa về việc tuổi tác đã đẩy hai mình cách xa nhau.Em trách anh sao không chia sẽ cùng em, để hai đứa mình cùng vượt qua. Gia đình với bao chuyện xảy ra em mệt mỏi và kiệt cần được sự quan tâm và chăm sóc của anh, nhưng cái mà em nhận được đó là sự im lặng đáng sợ từ anh. Rồi thì :...anh xin lỗi em, anh không muốn làm tổn thương".
Anh có biết là em đã khóc nhiều như thế nào không, vì em biết rằng đó không phải là lý do mà mình chia tay. Em ghét hai từ chia tay ấy, em yêu anh bởi con người của anh, em không cần gì ở anh cả, điều em cần đó chính là một tình yêu chân thành anh. Em đã lao đầu vào học và làm để không còn thời gian rảnh để quên anh đi, quên những ngày tháng mình có bên nhau, nhưng thật khó. Bé ghét anh, bé giận anh, bé yêu anh, liều thuốc tốt nhất dành cho bé và anh lúc này là thời gian. Bé vẫn tin rằng có ngày mình sẽ lại về bên nhau, lại đuợc nghe anh goi là "Bé yêu", lại đuợc ngồi trong lòng anh, được tựa vào lưng anh, được đi dưới mưa cùng anh, dù trời mưa to và rất lạnh nhưng bé vẫn thấy ấm áp. Em mãi yêu anh!
Nguyễn Hồng Khánh