Tôi và hai đứa bạn nữa ở cùng phòng anh đều xem như em gái, nhưng anh quý tôi nhất vì tôi hay nhớ nhà lại hay khóc nhè nữa. Anh là sinh viên sư phạm ở trọ gần phòng, còn tôi đi làm công nhân vì gia đình tôi phải dừng ước mơ đại học ở đó. Anh biết được và luôn động viên tôi vượt qua khó khăn để đi học tiếp. Tôi đã suy nghĩ rất nhìeu về cuộc sống, tôi biết chỉ có kiến thức mới giúp chúng ta tự tin và đứng vững đựơc trong cuộc sống. Tôi đã ôn thi cùng với hai đứa bạn cùng phòng nữa, và sự cố gắng của chúng tôi cuối cùng cũng được đền đáp. Ngày tôi rời xóm trọ nhỏ để lên Sài Gòn học cũng là ngày buồn nhất, một nỗi buồn mà tôi cũng không diễn tả được.
Lên Sài Gòn trọ học cuộc sống khó khăn tưởng chừng như làm tôi gục ngã, nhưng tôi đã nghĩ đến anh và tôi đã vượt qua tất cả. Những lúc buồn và cô đơn nhất tôi lại nhớ đến những nắm xôi mà hằng đêm anh đi làm thêm ở nhà hàng mang về cho chúng tôi ăn khuya để học bài lòng tôi lại vui lại và ấm hơn rất nhiều. Thời gian trôi qua thật nhanh bây giờ đã 3 năm trôi qua, từ ngày tôi đi học cho đến lúc này ra trường rồi đi làm tôi chưa hề gặp anh được lấy một lần, nhưng tình cảm của tôi dành cho anh vẫn không hề thay đổi. Tôi vẫn chờ đợi trong vô vọng, một tình cảm mà sẽ không bao giờ có.
Khi ra trường tôi đã về lại xóm trọ cũ để sống, để đợi anh về vì tôi sợ rằng mình ở chỗ khác thì sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Tôi đã biết tin anh dạy học ở trường gần nhà qua một người bạn và tôi đã gọi điện cho anh. Từ đó thỉnh thoảnh anh vẫn nhắn tin hay gọi cho tôi, anh vẫn thế là một người anh trai luôn quan tâm và động viên em gái nhỏ. Tôi luôn mong chờ những tin nhắn của anh cho dù đó chỉ là những lời hỏi thăm bình thường, anh nói sẽ đến thăm tôi nhưng rồi anh cũng không đến được vì bận công tác. Nhưng tôi hiểu một điều rằng anh vẫn xem tôi như một người em gái, lúc nào tới thăm cũng được.
Tình cảm của tôi dành cho anh sâu đậm như vậy đến bây giờ anh vẫn không hay biết vì tôi không thể hiện tình cảm của mình mà chỉ biết dấu kín trong lòng. Anh ạ! không biết em sẽ quên được anh để đến với người khác hay không nữa. Em sẽ cố gắng, nhưng em không thể dối được lòng mình tình cảm của em vẫn không hề thay đổi. Em muốn nói, nói nhiều hơn nữa nhưng cũng chỉ một mình em nghe mà thôi. Cảm ơn đã cho em gặp anh.
Hoa Lục Bình