Vậy mà anh đã rời xa em, xa em không một lời nói, chỉ với một tin nhắn duy nhất "Chúng mình hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây". Đã 17 tháng kể từ cái ngày anh nói câu nói đó. Em đã khóc mà dường như không còn nước mắt để khóc, em đã không hiểu tại sao, tại sao anh lại dễ dàng quên đi mọi chuyện như thế. Tại sao anh lại có thể nói được câu đó nhẹ nhàng và dứt khoát đến thế?
Có biết bao cuộc điện thoại em gọi mà anh không nghe máy, có biết bao tin nhắn em chỉ gửi mà không thấy trả lời. Và cho đến bây giờ vẫn là như thế! Anh từng nói với em, anh không bao giờ làm tổn thương em, không bao giờ muốn em khóc nhưng chính anh lại là người làm em khóc nhiều nhất. Em đã khóc và nói rằng, anh hãy gặp em một lần cuối, một lần thôi, hãy cho em được nói những gì em muốn nói, những gì em phải chịu ấp ức và như vậy em sẽ thanh thản hơn, sẽ dễ dàng quên anh.
Nhưng chỉ là những cuộc điện thoại đổ chuông hoài và những tin nhắn đi mà không bao giờ trả lời. Và cho đến bây giờ, dù anh đã xa em như vậy mà em vẫn không thể quên được bất cứ điều gì. Em nhớ anh, dường như nỗi nhớ không vơi mà lại đầy thêm. Mỗi ngày êm điều phải nháy máy cho anh, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông đện thoại đổ là em vội tắt. Em rất sợ, sợ khi nghe thấy tín hiệu không liên lạc được, lúc đó em lại nghĩ và sợ một điều gì đó bất an.
Sinh nhật anh, em gửi quà và mong sẽ nhận được tin gì đó từ anh, nhưng không anh vẫn im lặng không nói bất cứ điều gì. Tại sao vậy anh? Bạn bè khuyên em hãy quên anh đi, đừng làm như vậy, người ta không hiểu được đâu. Nhưng em vẫn làm, bởi em không giống mọi người, bởi em là em. Em yêu theo cách của riêng mình. Và em đã làm như vậy và yêu anh như thế!
Em đã phải dùng sim thuê bao trả sau để đăng ký dịch vụ dấu số, để hàng ngày gọi cho anh, để anh không biết đó là em, và để anh không ghét em. Đừng coi em làm như vậy là làm phiền anh nhé. Em không bao giờ có ý nghĩ như vậy, em chỉ nhớ anh và thấy anh vẫn bình yên là em vui rồi! Em sẽ làm như thế và sẽ luôn yên anh như vậy. Em sẽ luôn yêu anh T. à. Yêu anh với tất cả trái tim!
N.T.L.