Em, một con nhóc đầy tự tin và vô tư. Nhưng từ khi gặp anh, em luôn phải trăn trở trước muôn ngàn câu hỏi? Những dấu chấm hỏi cứ lớn dần theo thời gian, còn anh thì cứ nhẹ nhàng rời xa em? Sao cái ngày anh đến nó nhẹ nhàng đến vậy? Anh đến như một cơn gió ngọt ngào mà ngày anh đi để lại lắm giông tố trong lòng một người con gái đến vậy?
Tại sao anh lại lướt qua cuộc sống của em vô tình đến vậy? Anh quay lưng để lại một mảnh trời trên cao u ám, quên luôn vầng trăng sao? Em sẽ không bao giờ giữ lại đâu bởi mảnh trời đêm phải luôn ở trên cao cùng niềm kiêu hãnh vốn có của nó! Phải rồi, cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình. Nếu như cái gì không thuộc về mình thì hãy để nó ra đi.
Không biết em có còn tìm được vầng trăng nào cho mình không - một vầng trăng tinh khôi như anh với em từng có? Hy vọng em và anh, sau này sẽ không ai phải nuối tiếc khi đã vứt bỏ mảnh trăng nơi cuối trời đầy mộng mơ khi nó chưa kịp tròn?
Em và anh, hãy quay lưng và đừng bao giờ quay lại nhìn nhau trong nuối tiếc nhé! Cho dù sau này vầng trăng của mỗi đứa không còn có sự thuần khiết như mảnh trăng của thời sinh viên mộng mơ nữa!
Manhtroidem