Nửa năm qua, là nửa năm em cay đắng nhận ra rằng, sẽ chẳng còn lại gì, thậm chí là những suy nghĩ đẹp về nhau. Tại sao lại thế, chúng ta đã làm gì để làm tổn thương nhau đến vậy, dù em biết cả em và anh đều đau lòng. Một nửa năm em câm lặng để cố xoa dịu nỗi đau... Anh ạ, xa anh, em đã từng nghĩ rằng mình sẽ gói ghém những kỷ niệm của chúng mình trong một chiếc hòm rồi thả sâu xuống biển, để rồi không bao giờ nhìn thấy nó nữa nhưng em vẫn không thể làm khác được khi tất cả cứ dội về mãnh liệt.
Đành thôi anh ạ, hãy để mọi thứ cứ trôi theo đúng quy luật của nó, để làm gì khi càng cố quên thì càng da diết nhớ. Em hy, sự bình thản giả tạo trong con người em rồi sẽ tạo cho em một sự thanh thản thực, khi thời gian cứ trôi và em cứ bình thản như thế. Khi mà chúng mình hàng ngày vẫn đi trên con đường rất gần nhau....thì chúng ta ngày càng xa cách. Xa cách bởi một sự hiểu lầm đau lòng. Dù trong trái tim em, chưa một lần oán trách anh.
Thôi anh ạ, đành vậy thôi, duyên số rồi anh ạ. Hãy thả trôi tất cả trong một dòng nước trong lành và dịu mát để những tổn thương không còn dằn vặt chúng ta nữa. Đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối em viết ra những nghĩ suy về anh, những nghĩ suy và cả những nỗi buồn rất thật mà em đã trải qua. Lần này nữa thôi, em sẽ thanh thản thực sự để bước vào một cuộc sống mới. Một tháng nữa thôi, em sẽ bước chân lên xe về nhà chồng, để lại sau lưng tất cả những kỷ niệm... Em mong rằng sau này mình gặp lại nhau ... những tổn thương đã mờ nhạt lâu rồi. Chúc anh luôn vui và hạnh phúc anh nhé.
Trang16