Tôi lập gia đình vì tình yêu, còn chồng vì cái thai. Trước khi cưới, anh nhiều lần đề nghị tôi phải phá bỏ cái thai đó và từ từ rồi đám cưới. Tôi không chịu và dự định sẽ nuôi con một mình. Sau đó vì lý do gì tôi không biết, anh đồng ý cưới. Lúc đó tôi nghĩ con có ba hơn là không có. Sau đám cưới chồng tôi hay đi nhậu, bỏ mặc tôi ở nhà buổi tối với lý do đủ cả. Lúc đó tôi còn đi làm, về nhà lại làm bao nhiêu việc nhà. Lúc hiếm hoi ở nhà thì chồng chơi game, muốn ăn gì cũng không dám nói, vì nói ra sẽ to tiếng. Lúc có bầu tôi rất nhạy cảm, gì cũng khóc được và tôi khóc cho tới lúc sinh con. May mắn con tôi sinh ra vui vẻ và hoạt bát. Tôi còn phải lo dọn nhà vệ sinh, lo dọn nôn ói của chồng khi nhậu về; đau mỏi các thứ cũng không dám nhờ chồng, tự làm hoặc chịu đựng vì chồng tôi sẽ quát "làm riết quen", tôi cũng chỉ biết khóc.
Đi khám thai tôi cũng đi một mình, những lúc gần sinh tôi mới đề nghị chồng đi cùng, nhưng miễn cưỡng và vội vàng. Chồng chưa một lần nói chuyện hoặc sờ bụng tôi khi tôi có bầu. Ngày tôi sinh con, sau khi nhìn mặt con, chồng tôi đòi đi thăm nhỏ em họ bên chồng cũng vừa sinh cùng ngày với tôi dù tôi sinh mổ. Lúc tôi về ở cữ nhà mẹ, chồng không bao giờ chủ động gọi hoặc nhắn tin vì bảo bận nhưng tôi biết không bận. Sau 3 tháng, tôi lên thành phố lại vì mẹ để phải đi mổ bướu cổ và tôi cũng chuẩn bị đi làm.
Đi làm được một tháng tôi xin nghỉ vì bệnh hậu sản (tôi bị sa tử cung) trở nên nặng hơn, do tôi đi làm mang con theo vì chẳng biết gửi ai, với lại sếp tôi cũng cho phép nên mang nó đi làm cùng. Lúc đó, tôi có đề nghị chồng làm ở nhà sẵn chăm con để tôi đi làm tăng thu nhập, lương tôi gấp đôi chồng nhưng chồng không đồng ý. Tôi nghỉ với sự tiếc và buồn. Nghỉ làm, tôi chuyển sang bán online để đỡ cô đơn vì chẳng có ai nói chuyện ngoài con. Tôi làm một tháng cũng nghỉ vì bệnh càng nặng, do tôi nghĩ bệnh không quan trọng mấy. Từ đó tôi bị bên nội nói ra nói vào vì hai tiếng "ăn bám". Thực sự sau khi tôi nghỉ làm vẫn còn tiền tiết kiệm, số tiền đó xài dần trong một năm đầu, tức cuối năm 2015.
Chồng tôi từ lúc đó đi nhiều hơn lúc tôi còn đi làm, nói rằng đi để kiếm tiền. Các bạn có hình dung được 2 mẹ con ru rú trong phòng không đi đâu, chỉ gặp chồng lúc cơm trưa và lúc ngủ, vì tôi bệnh nên hạn chế đi lại. Lúc chồng về sớm không bao giờ chơi với con quá 5 phút, khóc thì la, tôi nói thì anh quát lại. Mẹ chồng biết tôi có tiền tiết kiệm riêng nên nói với chồng tôi để mượn, không bao giờ nói qua tôi. Tôi nhất quyết không cho vì phải phòng thân cho mình và con. Mẹ chồng không bao giờ la mắng hay góp ý anh về việc đi nhậu, kể cả thấy tôi thức đêm dỗ con khóc và vừa dọn nôn mửa của chồng.
Có lần cãi nhau tôi đã đưa đơn ly dị nhưng chồng không ký, anh thay đổi thái độ và chỉ được hai bữa rồi đâu lại vào đấy. Tôi có nên thay đổi thái độ với chồng mỗi lần đi nhậu về, như thoải mái hơn, mặt không u ám vì lý do đi để kiếm tiền? Từ hồi tôi không còn tiền tiết kiệm nữa cũng không được giữ tiền. Tôi có nên thay đổi để phù hợp với tính quát tháo, gắt gỏng của chồng mỗi khi không vừa lòng. Ngoài những lúc gắt gỏng thì chồng tôi cũng biết nấu cơm, cho con ăn, tắm cho con dù không thường xuyên lắm. Tính này tôi góp ý nhiều lần nhưng không được. Tôi có nên thay đổi để mình làm hết mọi chuyện trong nhà một cách vui vẻ mà không nhờ chồng dù chồng cũng không bận. Mối quan hệ với mẹ chồng tôi cũng chưa biết phải thay đổi ra sao nữa. Tôi có nên chịu đựng không?
Ánh
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu