Tôi thấy mình như đang muốn nổ tung ra vậy, giá như tôi có thể như thế thì hay biết mấy. Tôi đã nghĩ rất nhiều khi viết cho em những dòng này, tôi không biết rằng em có đọc chúng hay không nhưng dù sao thì cũng vơi bớt những tâm sự mà tôi mang lấy bấy lâu nay. Như vậy là đã gần nữa năm kể từ ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau, ngồi bên nhau. Thời gian với tôi thật nhanh nhưng sao cũng thật chậm chạp. Nữa năm trôi qua, khoảng thời gian có lẽ không đủ dài nhưng với tôi đó là khoảng thời gian tồi tệ, tất cả mọi thứ đều tồi tệ. Tôi biết nói như thế em sẽ thất vọng về tôi nhưng tôi không thể gạt lòng mình được. Cũng như tôi đã không thể dối gạt lòng mình rằng tôi đã yêu em. Tôi không hiểu vì sao tôi lại như thế khi chính bản thân tôi luôn nhắc nhở mình không được nghĩ về em, không được nhớ em dù chỉ là thoáng qua mà thôi. Vì hơn ai hết tôi hiểu rõ bản thân mình, rằng với tôi chỉ có quên để nhớ chứ không bao giờ nhớ để quên. Vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là từ đầu tôi không nhớ đến em. Nhưng mà chẳng những tôi không thể không nhớ đến em mà tôi còn nhớ, nhớ rất nhiều em có biết không.
Một đứa con trai mới lớn với những cảm giác đầu tiên từ con tim, và tôi biết tôi đã yêu em. Vì em cho tôi quá nhiều, em cho tôi niềm vui, em cho tôi cảm giác tự tin, em cho tôi biết thế nào là yêu và được yêu, em cho tôi hạnh phúc của sự chờ đợi, em cho tôi nhớ mong, thao thức...Ở bên cạnh em tôi cảm thấy như tôi không còn là tôi nữa, tôi thoát khỏi sự nhàm chán, im lặng thường ngày, tôi khám phá được nhiều hơn về bản thân mình. Em có biết không, nhiều lúc tôi tự hỏi mình đang làm gì thế? Mình đang sống trong ảo tưởng hay tự lừa dối bản thân? Nhưng tôi nhận ra một điều rằng, những tháng ngày đó tôi đang sống thật, sống rất thật với bản thân mình, với những cảm giác vui buồn, yêu ghét, hạnh phúc và niềm đau...tất cả đều do em mang lại cho tôi. Có nhiều lúc tôi thấy mình thật hạnh phúc dù biết rằng điều đó sẽ không tồn tại lâu, cũng giống như em, thời gian tôi còn được gặp em chỉ tính từng ngày, rồi từng giờ. Ngồi bên em nhưng thật sự tôi rất đau đớn, tôi không thể tin được rằng tôi lại rơi vào một trường hợp như thế. Em có nhớ lời em nói với tôi lúc xưa không? Em nói rằng chuyện của tụi mình em nghĩ chỉ thấy trên phim hoặc có ngoài đời thì cũng ở một nơi nào đó rất xa mình. Nhưng không ngờ nó lại xảy đến với tôi và em. Cuộc đời thật trớ trêu đúng không em? Ông trời thích đùa giỡn với con người phải không em? Hay là số phận đang trêu đùa chúng ta?
Tôi biết rằng yêu em tôi sẽ chỉ nhận được những đau khổ, tổn thương bởi vì tôi không bao giờ có thể giữ em ở lại bên cạnh mình mãi mãi được. Tôi biết như thế nhưng tôi không thể nào làm khác được, tôi không thể không yêu em, không thể bắt con tim mình vâng lời được.Tôi đã yêu em, đang yêu em và tôi không biết mình sẽ còn yêu em đến bao giờ nữa. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ có thể quên được em, không bao giờ có thể xóa được bóng hình em trong trái tim tôi. Tôi sẽ còn nhớ mãi những cảm giác em mang đến cho tôi, nhớ mãi những góc phố chúng ta đã qua, những nơi chúng ta đã dừng lại, đã ngồi bên nhau...Nhớ lắm tiếng em gọi tôi là thhmm, nhớ những khi chúng ta tui đây, tui đấy với nhau. Nhớ nhiều những lúc chúng ta tay trong tay qua từng con đường, cảm giác ấm áp đó tôi không thể nào quên được. Tôi sẽ nhớ từng lời em đã nói với tôi. Em bảo tôi hãy cho những người khác cơ hội cũng như tự cho mình cơ hội, rằng hãy yêu thương người con gái khác bằng cả trái tim mình, hãy cố gắng vượt qua...nhưng làm sao, làm sao tôi có thể làm được những điều đó hả em? Em biết tôi yêu em nhiều như thế nào mà. Em là tình yêu đầu của tôi, một tình yêu đầu đời chưa kịp hy vọng thì đã thất vọng.
Tôi đã cố kiềm nén cảm xúc của mình khi em ra đi, tôi đã cố đưa mình trở lại trạng thái câng bằng nhưng tất cả đều không thể. Nỗi nhớ về em thật lớn, lớn hơn cả lúc tôi còn được thấy em, nghe em nói cười vui vẻ. Giờ thì mọi thứ đã qua thật rồi, có tin hay không thì em cũng mãi rời xa tôi. Dù đau thật đau nhưng tôi không thể nào níu kéo được. Em thuộc về một thế giới khác và tôi ở một thể giới khác. Chúng ta chỉ vô tình gặp nhau khi em đi lạc vào thế giới của tôi, thế giới của nhưng mơ mộng, nhưng xúc cảm nơi trái tim. Và cơn say nắng tình yêu đến với em, em cùng tôi miên theo tháng ngày, theo những rung động không hề hay biết. Và rồi đến một ngày mọi thứ cũng phải dừng lại, cơn say nắng đã qua đi, em trở về với thế giới của mình nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ miên man quên ngày tháng. Tôi đã nói tôi yêu em và tôi vui khi thấy em hạnh phúc nhưng thật lòng tôi đau rất nhiều, tôi đã nói tôi không hề trách em nhưng trong tôi trách em nhiều lắm. Tôi trách em tại sao mang đến cho tôi nụ cười rồi lại lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt, trách em tại sao cho tôi cảm giác ấm áp để bây giờ tôi giá lạnh một mình hỡi em. Tại sao, tại sao vậy? Phải chăng tôi yêu em là tội lỗi? Nếu như thế thì bây giờ tôi đang phải trả giá cho nhưng tội lỗi của mình đúng không em? Em nói cho tôi biết đi. Ngay lúc này đây, khi mà em đã mãi mãi xa tôi thì tôi vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được, tôi chưa thể nào thoát ra khỏi cảm giác hụt hẫng, trống trải của trái tim mình được.
Tôi vẫn từng ngày nhớ về em, từng giờ từng phút nhớ về em. Dù biết như thế chỉ khiến mình đau khổ thêm mà thôi. Nhưng với tôi bây giờ đau khổ là gì chứ? Chẳng phải tôi đã sống cùng với nó bấy lâu nay sao, tôi và nó đâu có xa lạ nhau... "Vẫn biết yêu em là lỗi lầm Vẫn biết yêu em là thất vọng Vẩn biết yêu em là tìm không ra cho ta lối thoát Đã trót đeo mang một số phận Đã trót yêu đương thật khác thường Đã trót yêu em bằng tình đơn phương không ai ước muốn Ước muốn trong anh thật buồn Ước muốn không cho lựa chọn Đứng giữa chơi vơi dòng đời chia đôi hai bên lẽ sống Cũng với con tim mở rộng Cũng đắm say men tình nồng Số kiếp long đong Rẽ sóng nhân gian anh bơi ngược dòng Đời có bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu nước mắt Anh đong từng ngày Con tim héo hắt Nhưng yêu người rồi vẫn thấy trong anh thật vui Dù có bao nhiêu ngọt bùi, bao nhiêu chát đắng Cho đi một đời Anh không tiếc nuối Trong cơn tuyệt vọng, vẫn muốn yêu em thật lòng"
thhmm