Cuộc sống của chúng tôi từ lúc lấy nhau về đến giờ rất là khó khăn. Nhưng tôi rất hạnh phúc khi lấy đuợc nguời mình yêu và rất yêu mình. Tôi cũng chỉ là nguời lao động bình thuờng, không có học thức cao nên chỉ biết nghĩ gì nói đó. Tôi chỉ mong mọi nguời cho tôi một lời khuyên vào lúc này. Chúng tôi quen và yêu nhau cũng trong truờng hợp rất là đặc biệt. Anh ấy và tôi quen nhau trên mạng. Hồi đó tôi và anh ấy đều còn rất trẻ. Tôi 19 và anh ấy 18. Chúng tôi đến với nhau với tình yêu chân thành nhất. Nhưng mà do một vài lý do gia đình, tôi đã cặp bồ với một nguời đàn ông nguời Thái Lan. Lúc đó tôi với anh ấy đang yêu nhau. Anh ấy biết mọi chuyện và tìm mọi cách để giữ tôi. Trong khi nguời Thái Lan kia cũng yêu tôi lắm và muốn cuới tôi. Nhưng tôi yêu anh ấy, tôi đã quay lại. Nhưng khi quay lại với nhau rồi, thì tình cảm của chúng tôi bị mẹ anh ấy cấm đoán dữ dội lắm. Anh ấy đã bất chấp tất cả để đến được bên tôi. Tôi và anh ấy cũng có thời gian bỏ nhà đi để sống với nhau. Mẹ anh ấy cũng đành chấp nhận cho tôi được làm dâu con trong nhà do sự đã đành.
Ngày cuới, tôi về trong sự lạnh nhạt của gia đình nhà chồng. Mẹ chồng tôi còn không thèm đếm xỉa đến tôi. Không một cái ảnh chụp chung. Tôi tủi thân lắm, anh ấy đã ôm tôi và nói rằng ''Vợ chồng mình sống với nhau phải thật hạnh phúc''. Chúng tôi lấy nhau về được 6 tháng thì mẹ chồng tôi cũng quý tôi dần lên. Bởi vì mẹ tôi bảo tôi là nguời biết điều. Lấy nhau được gần một năm thì chúng tôi ra ngoại ở. Cũng là do vấn đề kinh tế nên chồng tôi đi về ngoại ở để đi làm với mẹ tôi. Nhưng anh ấy chưa bao giờ kêu ca một lời về cái cảnh ''ở rể ''. Anh ấy coi nhà tôi như nhà anh ấy. Anh ấy làm bất cứ việc gì không câu nệ. Mẹ tôi cũng rất thuơng anh ấy. Chúng tôi lấy nhau khi mà anh ấy mới 19 tuổi còn tôi vừa bước sang tuổi 20. Anh ấy ít tuổi nhưng là con nguời rất biết suy nghĩ, ăn ở biết điều, đăc biệt anh ấy thuơng tôi hơn thuơng bản thân anh ấy. Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì để tôi thấy vui và vừa lòng. Nói chung, 4 năm rồi chúng tôi sống với nhau hạnh phúc và tôi bằng lòng về cuộc sống đó. Nhưng cuộc sống không cho ai hết bất cứ cái gì.
Chúng tôi đã ở với nhau hơn 4 năm rồi mà tôi không thể sinh cho anh ấy một đứa con. Chúng tôi đã đi khám ở mấy chỗ nhưng chưa tìm ra nguyên nhân. Cách đây gần hai tháng, chúng tôi có dành được một ít nên tôi bảo anh ấy đi học lái xe để mai này cuộc sống nhàn hạ hơn. Anh ấy vui vẻ đi học. Nhưng vì cuộc sống của vợ chồng tôi còn rất nhiều khó khăn nên chồng tôi lại phải về trên nhà anh ấy để tiện đi học. Vì phải đi học rất xa nếu đi từ ngoại là 70km. Như vậy sẽ rất mệt nên tôi đã bảo anh ấy về nhà để đi học sẽ rút ngắn một nửa quãng đuờng. Còn tôi vẫn ở ngoại bởi vì tôi chưa có việc làm nên tôi về đó thì chồng không thể đi làm mà phải đi học. Khoảng năm hôm là tôi lại về với chồng một lần. Mỗi lần về, anh ấy rất vui và luôn muốn tôi ở nhà thêm. Nhưng mẹ tôi ở ngoài nhà một mình nên tôi cũng không yên tâm. Hơn nữa, ở nhà ăn uống chung với anh chị thứ hai nên tôi cũng không thoải mải. Vì vậy tôi chỉ về nhà hai hoặc ba hôm là tôi lại về ngoại.
Tết tôi ở nhà chồng tới rằm tháng giêng mới ra nhà mẹ. Chúng tôi vẫn vui vẻ bình thuờng. Tôi đi ra ngoài nhà được 4 hôm rồi lại về thì chồng tôi lại có thái độ khác. Linh cảm của phụ nữ cho tôi thấy được điều khác lạ đó. Và tôi đã đề nghị với chồng "hay em về nhà ở với anh nhé dù sao một tháng nữa anh cũng học xong rồi". Chồng tôi đã nói ''Anh mệt mỏi lắm rồi. Em ra ngoại ở đi, cho anh thoải mái một thời gian ''. Tôi nghe vậy nhưng vẫn ở nhà. Khi đi học hoặc đi làm là anh ấy lại nhắn tin ''Em à mỗi nguời một nơi đi''. Thực sự tôi không hiểu tự dưng sao mọi chuyện như thế? Giá như vợ chồng tôi cãi nhau hoặc là giận dỗi gì chồng tôi nói thế. Tôi cũng đành lòng. Nhưng hai vợ chồng đang ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho nhau khi những ngày xa nhau. Tôi đã hỏi anh ấy tại sao lại thế, anh lại bảo ''anh mệt mỏi lắm rồi''. Tôi hỏi nhiều anh ấy bảo là ''Anh có nguời khác rồi. Em hãy thả anh ra đi. Anh thấy mọi nguời có con anh chán lắm rồi. Em hãy cho anh đi lấy nguời khác để họ cho anh những đứa con''. Lúc đó tự dưng trong tôi hẫng lắm. Tôi đã khóc lóc, đã van xin, đã mong anh ấy nghĩ lại đến bao nhiêu khó khăn mới lấy được nhau. Rồi là hơn 4 năm đầu ấp tay gối. Nhưng anh ấy vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt và nói với tôi như thế. Tôi đã dọn đồ về nhà chồng, tôi chỉ mong là khi vợ chồng gần nhau anh ấy suy nghĩ lại. Tôi về 4 hôm rồi nhưng mà anh ấy vẫn giữ bộ mặt đó và nói với tôi ''Anh để em ở nhà anh nhưng mà em không phiền đến anh''. Tôi chấp nhận chỉ là để được bên anh ấy. Mà cũng nói thật nếu tôi không ở đây, tôi không biết nói gì với mẹ tôi, nói gì với mọi nguời quanh tôi? Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện tệ đến thế này. Giờ này tôi chỉ biết khóc thôi mà không biết làm gì bây giờ? Mong các anh chị và bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên .
Thu Thủy