Tôi và chồng là mối tình đầu của nhau, quen từ thuở cả hai còn là sinh viên. Anh hơn tôi 6 tuổi và hiện giờ chúng tôi đã có một bé trai gần 3 tuổi. Tôi là người có hình thức, có công việc tốt và ai cũng nghĩ rằng chúng tôi hạnh phúc. Gia đình anh rất nghèo, ba mẹ lao động cực khổ để nuôi con ăn học, chỉ có anh là học tới nơi tới chốn. Nhưng anh là người không có ý chí và thiếu tầm nhìn xa nên ra trường đã hơn 10 năm, anh vẫn không có gì gọi là tương lai.
Khi lấy nhau, chúng tôi phải tiết kiệm từng đồng lương ít ỏi, lúc đó cả hai lương còn rất thấp. Rồi tôi sinh con, anh cũng may mắn tìm được công việc tốt ở ngân hàng với mức lương khá. Nhưng được vài tháng, anh đi làm chỉ lo đủ cho bản thân anh. Dù gia cảnh nghèo, làm việc lương không cao nhưng anh rất sĩ diện và luôn tự hào, hay khoác lác nên ai cũng tin anh.
Thấy anh sống không có mục tiêu, tôi quyết tâm dồn hết tiền và mượn thêm của ba mẹ tôi để mua được căn nhà. Nhưng còn thiếu chút ít, tôi bàn với anh lo phụ với tôi, anh cũng đồng ý và hứa hẹn làm tôi rất yên tâm. Trái với những gì tôi nghĩ, khi vừa mua nhà xong, anh bảo là đã nghỉ việc từ lâu nhưng giấu tôi.
Từ đây, mọi gánh nặng, lo toan, chi phí một mình tôi phải lo, tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi bàn với anh sẽ bán nhà. Trong thời gian đó, tôi đi làm mà đầu óc luôn nghĩ đến giải quyết công việc gia đình, đăng tin bán nhà, đăng tin tìm việc cho anh. Tôi lại có thai bé thứ hai, bao nhiêu buồn phiền, lo lắng ập đến. Tôi đã không giữ được con mình, đến giờ nhớ lại tôi vẫn khóc, suốt đời này tôi không quên.
Bây giờ, anh vẫn thất nghiệp, dù có đến hai bằng đại học và hơn 10 năm kinh nghiệm đi làm. Tôi xin việc cho anh nhưng thành công hay không còn là do anh nữa. Vậy mà anh luôn trách tôi không lo được gì cho anh. Điều đáng nói là dù không lo được chuyện kinh tế gia đình, anh vẫn vô tư, ngay cả với con, công việc nhà, ăn rồi chỉ nằm, thỉnh thoảng xin việc làm vài nơi, lên mạng xem tin tức, lên Sài Gòn ở chán thì về quê, mọi thứ đã có tôi và mẹ anh lo.
Mỗi lần về quê thăm con, nhìn thấy bé lủi thủi chơi một mình, quần áo dơ bẩn, tôi chợt rơi nước mắt. Anh bỏ đi nhà bà con chơi chứ không quan tâm gì đến con dù luôn miệng nói thương yêu nó. Anh không rượu chè, cờ bạc hay trai gái gì cả, chỉ có tội vô lo thôi, do cách sống từ nhỏ đã luôn ỷ vào người khác.
Trong việc chăn gối vợ chồng, tôi chưa một lần nào hạnh phúc nhưng tôi không coi trọng việc đó. Tôi cũng chẳng phải người lăng nhăng dù tôi rất chán anh. Với tôi, gia đình là trên hết. Bạn anh để ý và bày tỏ tình cảm với tôi, tôi nói cho anh biết để cẩn thận khi chơi với người bạn như vậy, anh chẳng những không nghe mà còn cho tôi là người thế này thế nọ nên người ta mới vậy. Anh vẫn chơi tốt với anh bạn đó dù biết rõ anh ta không phải người tử tế gì.
Công việc của tôi hay phải đi công tác xa, có khi hơn 10 ngày, anh không bao giờ nhắn tin hay gọi hỏi tôi sống ra sao, chỉ một lần duy nhất để hỏi mượn tiền. Mỗi khi cãi vã, anh hay nói nếu không lấy tôi, anh đã lấy người có nhà cửa ở Sài Gòn, không phải vất vả như bây giờ. Tôi luôn hiểu tâm trạng anh không tốt nên chẳng chấp, chỉ tự buồn vậy thôi. Ba mẹ và người thân của tôi rất buồn, bảo tôi nên ly hôn và thương bản thân mình hơn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể ích kỷ cho bản thân, tôi thương con tôi lắm. Nhưng nếu tiếp tục thế này, tôi đang sống giả dối với chính bản thân tôi.
Tôi không có hạnh phúc, nhất là, tôi không thể bỏ rơi anh khi anh đang thất nghiệp. Có lẽ khi thấy anh được sống sung sướng, hạnh phúc, tôi mới yên lòng dứt khoát với anh. Tôi năm nay 30 tuổi, sống năng động và có công việc tốt, tôi đủ sức lo cho con và có thể làm lại từ đầu. Nhưng là vợ chồng, không tình cũng còn nghĩa. Mọi người ơi, có phải tôi là người phụ nữ yếu đuối không? Trong hoàn cảnh này tôi phải quyết định sao đây?
TT
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.