Vợ chồng tôi cưới hơn một năm nhưng không cùng suy nghĩ. Chúng tôi đang ở cùng ba mẹ chồng vì anh là con út. Bên nhà anh, ông bà rất đông con, ai cũng ở riêng và thành đạt, ông sếp này bà chủ nọ nhưng chẳng có ai phụ giúp gì hay thường xuyên lui tới hỏi thăm. Lâu lâu có giỗ ông bà phải gọi điện về chứ bình thường có đi chơi với bạn bè ở gần nhà bố mẹ cũng chẳng ghé thăm.
Còn chồng tôi chỉ là nhân viên nhà nước làm 8 năm, lương chưa tới 3 triệu nhưng lại thích đầu tư, kết quả không như lúc ôm mộng. Tôi có đóng góp ý kiến gì anh đều tỏ ra bảo thủ, cố chấp, chưa nói xong câu anh đã trợn mắt rồi chửi bới. Mọi việc chi tiêu trong gia đình, tiền lãi ngân hàng một tay tôi lo liệu hết. Trong khi đó tiền lương kế toán của tôi chỉ hơn 5 triệu/ tháng, tôi thường xuyên phải vay mượn mọi người rồi hẹn ngày trả. Nhiều lúc thấy chán nản, khi nào cũng trong tình trạng thiếu tiền.
Nếu trong nhà có ai đau ốm, chẳng biết xoay tiền đâu cho kịp. Chồng làm thêm kinh tế ở ngoài có tiền nhưng không đem về, còn nói với người ta “Đem về nhà sợ vợ tiêu hết”. Khi nào trong suy nghĩ của anh cũng phải tiêu xài tiền vợ trước rồi có thiếu đi vay mượn, chứ đem tiền về có mà tiêu hết. Tôi thực sự sốc khi nghe chính anh nói như vậy bởi bản thân là người biết tiết kiệm, tính toán từng ly từng tý, không hề phung phí. Từ ngày về làm dâu tôi không mua sắm, ăn diện gì hết, đi làm tối ngày chỉ việc lo trang trải các chi phí trong nhà chồng.
Tôi nói ra chuyện này không phải kể công gì hết, vợ chồng cùng nhau làm nhưng với tính khí nông nổi, gia trưởng của anh, tôi không thể chấp nhận được. Gia đình người ta, vợ khi nào cũng là hậu phương vững chắc cho chồng, luôn thương yêu, cùng nhau góp ý, chồng cũng phải tôn trọng ý kiến của vợ, còn tôi giờ có làm mọi cách cũng như công dã tràng. Xin mọi người đóng góp và cho tôi ý kiến, cảm ơn đã đọc những dòng tâm sự này.
Ánh