Suốt những tháng ngày yêu thương, em viết cho mình biết bao lá thư nồng nàn, gửi cho mình bao lời yêu thương qua những tin nhắn. Cũng là em luôn chủ động trong những cuộc gọi, dẫu chỉ nói vu vơ chuyện trời trăng mây nước.
Cho dù em là người phụ nữ hiện đại, phóng khoáng đến thế nào đi nữa, cũng có cái ngập ngừng của riêng mình. Em đã nghĩ mình không yêu em nhiều như em đã yêu mình, em đã nghĩ tình cảm mình dành cho em đã không còn như thuở ban đầu. Nhưng sao mỗi lần em nói muốn chia tay, mình lại khổ đau đến vậy ?.Mình có thể bỏ mặc em suốt mấy ngày không thăm hỏi một lời, để rồi sau đó trách móc rằng "Sao không nhắn tin cho anh vậy cưng?". Mình có thể mặc kệ em giận hờn suốt mấy hôm, để rồi sau đó cũng là em chủ động hẹn gặp.
Em không chịu nổi khi mình yêu thương mà không biểu hiện ra như chính lòng mình đang nghĩ, luôn tìm cách tránh né. Em vẫn nhớ cái cảm giác đớn đau, buồn tủi khi gọi điện lúc mình đang ngồi với đám bạn. Những người bạn đó em cũng quen biết cơ mà, sao mình phải giấu diếm mối quan hệ của mình với em ? Mình cũng chẳng công khai em với bạn bè của mình nữa. Liệu có phải em đã nhầm chăng khi nghĩ mình yêu em nhiều lắm lắm? Liệu em có nên chấm dứt chuỗi ngày dài chủ động, để cũng mặc kệ mình một lần không có em?
Đã 1 tháng 7 ngày mình không gặp nhau. Đã 4 hôm không nhắn tin, không điện thoại, không thư từ. Mình đang ở cách xa em 2.000 km. Thế mà vậy đấy mình bỏ mặc em với giận hờn trách móc, không thèm hỏi han một lời. Những uất ức trong lòng em như hạt nước, đang bốc hơi bay đi, không phải là tha thứ cho mình, mà là cạn khô không còn gì nữa.
Sau này, một mình mình bước đi nhé. Em thầm nghĩ, nếu đôi ta chia xa, em sẽ chông chênh một thời gian, như đôi người đi trên một cây cầu, nửa đường lẻ bóng, băn khoăn không biết nên đi dừng lại hay quay trở về.
Em biết mình sẽ đau khổ, nhưng đôi chân vẫn phải đi tiếp về phía trước. Không có mình, một mình em vẫn phải bước đi mà. Cầu chúc mình mạnh khoẻ và hoàn thành chuyến công tác tốt. Khi trở về, đừng buồn vì không có em đón đưa, mình nhé. Em sẽ sống cuộc sống của riêng em.. Dẫu cho thương và nhớ mình nhiều lắm.
Vũ Tường Vân