Chợ họp 18h-22h mỗi ngày với cao điểm 19h-20h. Những gương mặt trẻ lũ lượt kéo nhau vào các “shop” để lựa chọn, kỳ kèo trả giá và... “giỡn như quỷ sứ” ngay tại các “shop”. Hàng hóa xem ra cũng nhiều thú vị: có shop là hai khung giá: một treo áo, một treo quần; shop lại thuê hẳn vỉa hè trước một ngôi nhà...
Khi đến đây, ngoài SVHS, dễ dàng nhận ra nhiều khách hàng tìm đến còn mặc nguyên bộ đồ công nhân các xí nghiệp. “Tan ca về nhà còn sớm, ghé vô chơi một chút”, một số nhân viên bán hàng của Công ty VT cho biết.
Thế nhưng không chỉ quần áo may sẵn giá bình dân, thú nhồi bông, giày dép và hàng trăm thứ linh tinh rất trẻ trung: đồ cột tóc, poster ca sĩ, diễn viên... mà còn có cả một “nhà sách” trên tấm nilông chất đầy sách truyện, giáo trình SV đã dùng...
Để phục vụ khách trẻ, các quán vỉa hè trong chợ phục vụ toàn những món ăn học trò với bảng giá khá SV như: tô cháo lòng "thượng hảo hạng" giá 3.000-4.000 đồng, ly chè đậu ngồn ngộn 2.000 đồng
Shop vỉa hè, quán cũng vỉa hè, khách đậu xe (đa số là xe đạp) dưới lòng đường nên có những niềm vui rất trẻ như khi “công an tới!”: rào rào xe đạp được “dzụt” lên lề, có khi không cần phải là xe của mình. Trả giá (mặc cả) cũng là một thú vui khi dạo chợ đêm này.
“Bán cho SV mà, lời ít xịt...”, Lan, một cô chủ trẻ không kém khách, bảo. Còn khách hàng, một cô bạn chừng 22-23 tuổi, nhà gần đó khoe hai chiếc áo khá dễ thương vừa tậu được: một chiếc áo hai dây màu hồng phấn chỉ 12.000 đồng và một áo thun body 25.000 đồng... sau khi lựa chán chê.
Những người bán hàng trẻ như SV có lúc còn khuyến mãi thêm vài câu trêu chọc ý nhị. Trong không gian vui nhộn ấy, thấy mấy chàng SV đang phớt lờ mọi sự đời xung quanh để say sưa đọc mấy tờ tạp chí tại shop sách cũ duy nhất trên phố.
Theo Tuổi Trẻ, hầu hết các shop tại đây không niêm yết giá. Nhưng nếu có niêm yết mà trả giá thì vẫn có thể được giảm bớt. Thanh, cô sinh viên năm 3 ngành thú y, thủ thỉ về “ức chế” của mình: “Hỏi đôi giày? Chủ nói 38.000 đồng, trả 20.000; chủ nói trả thêm tiếng nữa, rồi 22.000 đồng”. Đồng ý, hí hửng mang về nhà trọ thì nghe nhỏ bạn nói mua có 18.000 đồng”.
“4.000 đồng, một bữa trưa SV chớ bộ”, cô bạn ấm ức. Món nào ở đây cũng nói thách, ít thì 2.000 đồng, cao thì vài chục nghìn... Một nữ sinh có vẻ “chịu chơi” với mái tóc duỗi thẳng, nhuộm vàng và đeo một chiếc lắc bằng gốm rất sành điệu, mặt mũi nhăn nhó mà miệng thì cười rất tươi nói bô bô: “Tui là khách hàng thường xuyên ở đây, có khi đi lòng vòng chơi thôi, không mua gì, mấy chủ sạp phong cho danh hiệu cao thủ (trả giá), vậy mà bữa nay cũng bị hớ, tức thiệt!”. Hớ bao nhiêu? Nhỏ bạn đi cùng toe toét: “Nó hớ có 1.000 đồng mà la làng nãy giờ...”.
Chưa hết, chợ đêm vỉa hè màu sắc không thật, đường kim mũi chỉ ai mà nhìn cho nổi... Nên chi có bạn mang hàng về đã dở khóc dở cười, chỉ còn biết trách mắt mũi mình “hình như lên độ”.