Em luôn tự hỏi lòng mình tại sao em lại yêu anh? Một người mà em phải gọi bằng thầy? Thời gian chúng ta gặp nhau không nhiều lắm nhưng tại sao chỉ lần đầu nhìn thấy anh em đã tự hỏi mình đó có phải là lựa chọn của mình không. Em không trả lời được cho chính mình, em chỉ biết được nhìn thấy anh, đi bên cạnh anh là một hạnh phúc. Có chăng suốt cuộc đời này anh cũng không biết có một người yêu thương mình như thế đúng không anh. Anh sẽ cười nhạo rằng em là cô bé ngu ngốc đúng không?
Em đã xếp hạc giấy với một dấu chấm hỏi trên đó gởi đến anh. Dấu chấm hỏi là tất cả những gì em muốn biết về anh. Còn có quá nhiều điều em không biết về anh, mặc dù vậy em vẫn yêu anh, có mù quán chăng? Với em tình yêu thì không có một lí lẽ nào giải thích được. Em đã trở lại đó bao lần chỉ để nhìn thấy anh. Anh vẫn ngồi đấy, đi qua em mà không hề biết em là ai. Em không dám bước vào đó, chỉ đơn giản một điều em không có lí do gì đến đó cả. Nếu anh hay bất cứ ai hỏi em phải trả lời sao đây.
Em đành đứng bên đường lặng lẽ nhìn anh. Anh có biết lần cuối cùng em trở lại nơi đó, em đã dùng hết can đảm của mình để đến gần bên anh. Em rất muốn xin anh số điện thoại nhưng em lại không đủ tự tin để nói lên lời ấy. Em đành ra về trong sự thất vọng. Em biết phải làm sao đây. Em chỉ lặng lẽ đi bên anh mãi như vậy sao, hay em phải chạy đến bên anh để nói hết những gì mình nghĩ. Với em cả hai điều khó quá. Anh không thể giúp em vì chỉ có mình em mới giúp mình mà thôi. Cánh hạc kia dù có bị mưa bão làm tả tơi đi chăng nó vẫn chất chứa trong lòng mình bao hi vọng yêu thương. Không hiểu tại sao trời cừ đổ mưa những ngày em bên anh.
Cánh Hồng Vàng