Người ta thường nói: Tâm hồn lãng mạn, đồng điệu thường khiến hai con người xa lạ trở nên gần gũi, hiểu và yêu nhau nhiều hơn. Có lẽ em và anh đã trở thành một biểu tượng trùng phức. Điểm gặp nhau chính là tâm hồn, trái tim. Và chuyện tình chúng mình bắt đầu từ giây phút ấy
Em ơi, anh không biết nói gì với em khi chúng ta cách xa nhau nửa vòng trái đất, khi nơi em mặt trời rực rỡ lúc bình minh thì nơi anh hoàng hôn tím biếc cánh chiều tà. Từ khi em ra đi cuộc sống của anh những ngày xa em thật chẳng dễ dàng gì? Xa em giống như một giấc mơ kéo dài hàng ngàn, hàng vạn thế kỉ, anh chờ đợi ngày nàng thiên thần, cô kĩ sư, vợ yêu của anh trở về với một nụ hôn trên môi đánh thức anh dậy.
Và anh luôn nghĩ rằng: Ở đâu đó trên trái đất này người mình yêu đang học tập, sống thật tốt luôn nhớ về quê hương, đất nước, gia đình, bạn bè và cả anh nữa. Với anh như vậy là quá đủ rồi, phải không em? Em yêu ơi! Chúng mình sống xa nhau ở hai phương trời xứ lạ, sống vì nhau và cho tình yêu. Có lẽ nào anh không gửi được tình yêu và nỗi nhớ đến cho em.
Nếu khi gặp nhau ta thấy thời gian sao mà ngắn, khi chờ đợi lại thấy thời gian sao mà dài, đó là lúc anh nhớ và yêu em nhiều nhất đó. Em biết chưa nào? Bây giờ nếu có điều ước, thì anh ước rằng: "Giá như thế gian này là một buổi chiều hoàng hôn biêng biếc tím. Em là đại dương bao la xanh thẳm. Còn anh là mặt trời rực rỡ, lung linh ánh nắng vàng. Và giờ đây khi mùa đông Pari giá lạnh đã đến. Anh không biết nói gì hơn chỉ muốn nhờ cơn gió nhắn với em một lời. Chúc em luôn ấm áp và hạnh phúc".
Chỉ thế thôi, chăm sóc bản thân mình thật tốt khi không có anh ở bên cạnh em yêu nhé! Anh luôn yêu em và mãi là như vậy? Không bao giờ thay đổi, không bao giờ hối hận vì với anh em là cả thế giới.
Hãy mãi là thế giới của riêng anh, em yêu nhé!
Nguyễn Ánh Dương