Tối ngày 10/3, chương trình "365 hạnh phúc" đã phát sóng bức thư cảm động của một chàng trai gửi đến người yêu đã khuất. Bức thư đã thu hút sự chú ý của nhiều người bởi những câu chữ chứa đựng sự đau xót cũng như tình yêu không giới hạn của chàng trai.
Chia sẻ với chương trình, Trung Nhân tâm sự, Nhã Phương là cô gái giúp anh thay đổi bản thân rất nhiều. Từ một chàng công tử bột ngơ ngác, không hề có kinh nghiệm sống, Phương đã trở thành động lực để Nhân sửa đổi tính tình, trở thành anh chàng biết nấu nướng, giặt giũ, biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Thế rồi, khi biết mình bị ung thư máu, Nhã Phương đã quyết định giấu Nhân vì không muốn anh lo lắng, một mình về quê nhập viện. Và trong khoảnh khắc Phương từ giã cuộc đời, Trung Nhân cũng không hề biết, anh cũng không thể ở bên cô.
Bức thư là những dằn vặt, hối hận và sự đau xót của Trung Nhân vì đã không biết trân trọng từng giây phút đã ở bên Phương. Sau khi đăng tải trên fanpage "365 ngày hạnh phúc" trên Facebook, lời nhắn gửi của Nhân đã nhận được nhiều lời động viên, đồng cảm từ phía cộng đồng. Nickname Nguyễn Thanh Thuận viết: "Thật thông cảm với bạn, nhưng cái gì đã qua thì hãy để cho nó qua, hãy nhớ rằng quá khứ mình không thể níu kéo, hãy đứng dậy mà sống bằng hết sức bình sinh và sống sao cho tốt thì người bên kia thế giới họ mới an lòng".
Nguyên văn bức thư của Trung Nhân gửi Nhã Phương:
"Anh nhớ em, người đã mất
Tôi lớn lên trong gia đình nhà giáo nên tôi ý thức việc học rất cao. Trong gia đình, ba và mẹ đều là giáo viên nên tôi liên tục học giỏi nhất trường cũng là điều dễ hiểu. Cũng chính vì lẽ đó, chính vì sự quản lý bằng kỷ luật thép đó, nên kinh nghiệm sống của tôi so với bạn bè trang lứa, tôi đều thua xa. Rồi đến ngưỡng cửa đại học năm 2007, dù đã là chàng sinh viên năm nhất nhưng tôi chẳng khác gì những đứa con nít cấp 2, ngay cả đến bi da và điện tử cũng không chơi.
Gia đình tôi cấm đoán chuyện tình cảm, tôi cũng không dám quen ai. Nhưng nói là vậy, đến một lúc nào đó người ta ắt cũng sẽ rung động trước một người con gái. Năm nhất tôi đứng đầu lớp và được làm lớp trưởng. Khi đó, tôi cho mình cái quyền kiêu căng và xem thường người khác. Bạn bè nghĩ tôi chỉ là một cậu bé nên không ai trách. Còn tôi, tôi nghĩ rằng cấp 3 hạng 1 thì lên đây cũng hạng 1. Do tôi quá đáng nên bạn bè hay mắng tôi cũng đúng. Rồi một ngày kia tôi gặp cô ấy. Ban đầu cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ xinh đẹp, tôi luôn miệng phán: "Gái đẹp bây giờ cũng chẳng đàng hoàng gì!”. Nếu là người khác tôi đã nhận một cái tát nhưng cô ấy rất bình thường, chỉ nói tôi một câu: “Tuy bạn không phải là người xấu nhưng tính kiêu ngạo của bạn sẽ khiến không một ai tôn trọng bạn”. Tôi bị quê một chập chẳng dám nhìn ai và tôi ghét cô ấy từ lúc đó.
Nhưng bất ngờ là cô ấy ở cùng dãy trọ với tôi.
Bất ngờ hơn nữa là chính cô ấy đã khiến tôi thay đổi tất cả, khiến tôi tự nhìn nhận bản thân và sửa đổi. Khi mới lên ở trọ tôi chẳng biết giặt đồ cũng chẳng biết nấu cơm, mỗi tuần mẹ đều phải lên giặt đồ cho tôi. Cô ấy phán một câu: “To đầu như vậy mà không biết giặt đồ”, sĩ diện nổi lên kể từ đó tôi tự giặt đồ, mà đúng là ngu, giặt đồ vò vò vài cái xong đem phơi. Cô ấy đứng nhìn, cười nói: “Thật đúng là hết thuốc chữa, giặt đồ còn dơ hơn lúc chưa giặt”. Rồi cô ấy lấy đồ tôi bỏ vô thau giặt lại. Tôi lúc đó, dù có quê nhưng cũng dần có thiện cảm với cô ấy. Hết năm nhất, tôi đã biết được nhiều thứ như giặt đồ nấu cơm… nhưng tính kiêu ngạo vẫn còn. Rồi lớp kêu bầu chọn lớp trưởng, tôi quyết không từ chức. Tụi nó nói thẳng: “Thằng chó, không xứng làm lớp trưởng, đâu phải học giỏi là tự cho mình cái quyền xem thường người khác!”. Khi đó, lớp tôi rất nhiều dân Sài Gòn, mà tôi lại chúa ghét nó vì dân Sài Gòn giàu, chảnh mà học ngu. Tôi chỉ chơi với những bạn dân nhà quê nhưng không ai thích tôi vì tính cách của tôi.
Về gặp cô ấy tâm sự, cô ấy nói: “Nếu Nhân không thay đổi thì Phương cũng bỏ mặc Nhân”. Thế là cô ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa. Qua hôm sau họp lớp tôi can đảm đứng lên nói tiếng xin lỗi nhưng lớp không ai nghe. Cách duy nhất để tôi thay đổi suy nghĩ của mọi người là cố gắng thay đổi và tròn trách nhiệm của lớp trưởng. Hồi đó đi học tôi toàn đi bộ, còn dân Sài Gòn toàn đi xe đẹp. Thấy tôi đi bộ tội nghiệp, cô lớp phó ngỏ lời đèo tôi đi. Ban đầu không dám, nhưng chần chừ lát tôi cũng lên xe. Tôi hỏi bạn ghét mình mà sao còn chở mình đi? Bạn ấy nói “Dù ghét nhưng mình chung lớp”. Tôi bắt đầu cảm thấy có thiện cảm hơn với dân Sài Gòn. Cho đến một ngày nọ, trong lúc cùng băng qua đường có chú kia chạy nhanh vượt đèn đỏ theo phản xạ tôi đẩy bạn lớp phó té vào lề còn tôi bị tông vỡ đĩa đệm đầu gối. Kể từ lúc đó, bạn bè không ai giận tôi nữa, tôi bật khóc. Khi vừa mổ xong, trong lớp ai cũng đến thăm tôi. Tôi quyết tâm trở thành một người lớp trưởng tuyệt vời.
Lại nói về Phương, lúc tôi ở bệnh viện, một tay cô ấy chăm sóc giặt đồ cho tôi. Phương nói rất tự hào về tôi. Rốt cuộc người tôi ghét nhất lại là người tôi mến nhất vì cô ấy giúp tôi nhận ra những điều ý nghĩa trong cuộc sống. Và thế là tôi dành tình cảm cho cô ấy. Nhưng tôi không dám thổ lộ, cho đến một ngày, lúc cả hai đang ở bên nhau, cô ấy hỏi: “Nhân thương Phương đúng không?”. Tôi gật đầu rồi chạy vô phòng đóng chặt cửa lại vì ngượng. Cô ấy đến bên cửa nói: "Dù rất giận nhưng Phương vẫn theo dõi Nhân mỗi ngày để xem Nhân thay đổi thế nào và bây giờ Phương rất vui khi Nhân đã làm được". Tôi mở cửa ra, Phương ôm chầm lấy tôi và nụ hôn đầu tiên của chúng tôi cũng đến từ lúc đó.
Dù đã yêu nhưng tôi vẫn cố gắng học và ít nghĩ đến chuyện tình cảm. Quen nhau được 6 tháng, tình cảm cô ấy dành cho tôi rất nhiều còn tôi thì hờ hững, cho đến một ngày cô ấy bảo tôi: “Phương phải nghỉ học về quê không biết khi nào lên!”. Cô ấy vừa nói vừa khóc còn tôi thì hờ hững đáp: “Phương về lo chuyện đi, rảnh Nhân về thăm”.
Nhưng tôi nào biết rằng cô ấy mang trong mình căn bệnh ung thư máu. Cô ấy cố giấu tôi vì không muốn việc học tôi bị ảnh hưởng còn tôi cứ mãi mê vào việc học, không một tin nhắn cũng không một lời hỏi thăm. Một hôm cô ấy nói bị bệnh, tôi vẫn cứ nghĩ là những căn bệnh thông thường nên chỉ hỏi thăm cho qua. Rồi cô ấy nhập viện trong lúc tôi đang bắt đầu kỳ thi cuối kỳ. Cô ấy nói rằng: “Phương muốn gặp Nhân”. Tôi hứa “Đợi Nhân thi xong”. Cô ấy khóc ròng 3 ngày liền đợi tôi vào. Cho đến ngày cuối cùng thi xong, tôi vào thăm thì cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng mất rồi. Tôi gào lên như kẻ điên loạn. Bác gái đưa tôi đọc lá thư mà cô ấy cố viết gửi cho tôi:
“Nhân à! Phương rất thương Nhân. Thương Nhân từ lúc Nhân cố gắng thay đổi bản thân mình. Phương biết rằng Nhân cố gắng học giỏi là vì Phương. Phương nhớ Nhân từng nói phải học giỏi để sau này tìm đươc việc tốt, có nhiều tiền để người yêu (vợ) mình không phải cực khổ. Phương không trách Nhân khi Nhân lao vào học tập mà quên luôn cả Phương. Hi. Người Phương cần là một người biết cố gắng như Nhân. Nhân biết không Phương rất nhớ những lúc chăm sóc Nhân khi Nhân bệnh, Nhân nằm viện. Phương sợ rằng khi Phương không còn nữa sẽ không ai lo cho Nhân vì Nhân không biết cách chăm chút cho bản thân mình. Phương sợ không còn cơ hội lo cho Nhân nữa… Khi Phương biết mình bị bệnh, Phương đau đớn đến tột cùng. Phương hờn trách số phận sao quá trớ trêu đã cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình mong ước. Nhân à, Nhân đừng trách Phương khi Phương cố giấu bệnh của mình, vì Phương không muốn thấy Nhân đau khổ, không muốn Nhân vì Phương mà không chăm lo cho việc học. Phương nghĩ Nhân là người có trách nhiệm, chỉ tiếc rằng kiếp này mình có duyên nhưng không có nợ. Cuộc đời không qua được định mệnh. Vậy là Phương không thể ở bên Nhân nữa rồi, những giây phút bên Nhân, Phương sẽ mang theo mãi mãi… Nhân à, Phương không muốn Nhân khóc, vì trên đời này còn nhiều người con gái tốt hơn Phương rất nhiều. Phương muốn Nhân hãy mở rộng lòng mình ra mà chấp nhận họ. Nhân đừng bân tâm vì Phương nữa. Nếu Nhân có lỗi với người đó là xem như có lỗi với Phương. Phương sẽ đợi sẽ đợi Nhân muôn vạn kiếp, cho đến khi nào mình thật sự được tạo hóa cho mình được là vợ chồng!
Tình này là tình đau
Đau vì định mệnh trớ trêu
Em sẽ mãi đợi anh
Vì ta sẽ là của nhau
Phương mệt rồi, khóe mắt cay xè khiến Phương không còn nhìn thấy nữa, Phương sẽ đợi, sẽ cố gắng đợi Nhân thi xong rồi vào với Phương.”
Đọc tới đâu tôi nước mắt tôi lăn dài tới đó. Tôi chỉ biết trách mình tệ hơn cả loài cầm thú. Đau, đau lắm, tôi gục ngã, chỉ biết ôm cô ấy mà khóc, chỉ biết trách mình tại sao, tại sao lại quá vô tâm. Kể cả nguyện vọng cuối cùng của cô ấy mà tôi cũng không làm được.
Cho đến khi ra trường tôi đã có đươc tất cả những gì tôi muốn công việc, tiền bạc… nhưng những thứ đó không còn ý nghĩa gì nữa. Đã không dưới 2 lần tôi tìm đến cái chết nhưng đều được gia đình cô ấy kịp thời ngăn cản và cứu vớt! Tôi nói rằng con yêu Phương, không thể bên nhau ở chốn hồng trần, con nguyện qua thế giới bên kia tìm Phương.
Các bạn à mình phải biết trân trọng những phút giây bên người mình yêu vì khi mất rồi mình sẽ mãi không tìm lại được…"